Đến tận khi cô không còn hơi sức để giảng co, chỉ còn hơi thở mong manh năm bẹp trên giường, cô mới không quật cường nữa.

Sự kiên cường của cả một đời đã dùng hết, cô suy yếu dặn dò chị cả: “Chị cá, khả năng em không còn sống lâu được nữa. Trước khi chết em muốn nói với chị vài chuyện”

Tranh Ngọc quỳ gối trước giường, nước mắt rơi đây mặt: “Em gái, em đừng suy nghĩ lung tung, em nhất định sẽ không sao. Nếu không, chị gọi em rể qua đây. Có được hay không?”

Linh Trang kiên quyết từ chối: “Không. Đừng cho anh ấy biết tình huống của em. Nếu như em chết rồi, đừng cho anh ấy nhìn thấy khuôn mặt em, nói cho anh ấy em đi rất thanh thản. Như vậy anh ấy sẽ dễ chịu chút”

“Còn có, chị cả, xin lỗi, em không thể giúp chị được nữa”

Nói xong Linh Trang lập tức ngất đi.

Tranh Ngọc khóc như kêu bố gọi mẹ, bà Dư coi như trấn định hơn, bà kề sát tai lên ngực của Linh Trang, nói: “Tranh Ngọc, cô ấy không chết Hô hấp của cô ấy khá đều đặn. Bởi vì cô ấy lo lắng đến cực điểm nên cơ thể sản sinh ra ảo giác”

Tranh Ngọc mới thở phào một cái Trải qua sự giật mình, bụng của Tranh Ngọc có chút không bình thường, có hiện tượng co rút bất chợt Bà Dư là người từng trải, nói: “Tranh Ngọc, mợ nghĩ là cháu sắp sinh. Chúng ta nên chuẩn bị sớm một chút”

Tranh Ngọc nhìn Linh Trang bị bệnh tật dẫn vặt, phái sinh lúc này đúng là không đúng lúc.

Nhưng mà, bản thân sợ cái gì, thì cái đó lại đến.

Có vẻ như sau một tuần lễ Linh Trang năm trên giường, cô đã hoàn toàn tiếp nhận sự thật là nửa cuộc đời sau sẽ nằm liệt trên giường, cả một đời làm kẻ vô dụng thì, chị cả đột nhiên vỡ nước ối.

Tâm trạng bà Dư hốt hoảng: “Vậy phải làm sao bây giờ? Tranh Ngọc, vỡ nước ối rất nguy hiểm đến đứa trẻ. Mau mau đi tới bệnh viện của thị trấn”

Linh Trang nghe nói chị cả gặp nguy hiểm, cũng không biết lấy hơi sức từ chỗ nào, bồng nhiên ngồi dậy, thân thể đau đớn cũng giống như không cảm giác được, cô mặc quần áo láo đảo chạy ra khỏi phòng khách.

“Cháu đi tìm bác sĩ. Mợ Thanh, mợ chăm sóc chị cả nhé”

Bà Dư nhìn thấy Linh Trang giống như ma quỷ bay tới bay lui, cả người ngây ra như phỗng.

Bởi vì tình huống thực sự nguy cấp, bà Dư và Linh Trang bận tối mày tối mặt. Luống cuống tay chân chuẩn bị đồ dùng chờ sinh, sau khi xe cứu thương đến, Linh Trang và bà Dư đi cùng chị cả tới bệnh viện Ở bệnh viện, rất nhanh chị cả bị đẩy tới phòng sinh. Từng hồi tiếng kêu của cô truyền đến.

Bên ngoài, Linh Trang ôm hai tay sốt ruột.

Bà Dư ôm lấy Linh Trang gầy yếu, động viên nói: “Linh Trang, đừng sợ, chị cháu sẽ không sao”

Linh Trang rõ ràng rất sốt ruột, nhưng miệng nói ra lại cậy mạnh “Cháu không sợ, mợ Thanh”

Bà Dư đưa tay vuốt lại mái tóc rối bời như tổ quạ của Linh Trang, ròng rã bảy ngày, Linh Trang không bước xuống giường. Ngay cả bà cũng cho rằng đời này Linh Trang không xuống giường được thì, không nghĩ tới khi Tranh Ngọc sinh con, Linh Trang lại có thể thần kỳ đứng lên.

Nghĩ tới nghĩ lui, lần này Linh Trang trợ giúp đứa nhỏ ra đời, là do tình yêu và ý thức trách nhiệm của bản thân cô.

Bà Dư cảm khái nói: Con gái tốt như vậy, nếu là con dâu bà, bà đau lòng còn không kịp.

Làm sao lại làm con dâu của mụ ác phụ Dư Thiên An kia?

Sau đó nghe thấy một tiếng khóc nỉ non của trẻ con, khóe miệng Linh Trang lộ ra nụ cười “Sinh, chị cháu sinh rồi”

Cô giống như đứa bé chạy tới chạy lui. .

||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||

Trong bệnh viện có mấy y tá nhìn thấy Linh Trang mặc áo ngủ, khoác áo khoác gió, mái tóc dài rối tung như tổ quạ, bết lại dính vào nhau, đều nhìn cô như bảo vật quốc gi Bà Dư thăng cấp làm bà nội, cũng vui mừng không ngớt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play