“Nghiêm Linh Trang không sao chứ?“Ông cụ hỏi Chiến Hàn Quân nói với giọng khàn đặc, rõ ràng có thể nghe ra được dây thanh âm đã hơi bị thương: “Không sao.”

Dư Thiên An liền cảm thấy khoái chí mà khoe khoang: “Nhìn xem, tôi đã nói gì nào, cô ta đang giả vờ đấy. Nghiêm Linh Trang rất mưu mô xảo quyết, các người còn không tin à!”

Chiến Hàn Quân nhìn về phía Dư Thiên An với gương mặt không hề có biểu cảm, trái tim của anh lại bị thất chặt lại khi nhìn thấy gương mặt hớn hở của Dư Thiên An.

Anh đi đến trước mặt Dư Thiên An và nói với giọng điệu không hề có độ ấm còn mang theo sự mệt mỏi vô tận: “Cả đời của mẹ đã chịu nhiều cực khổ rồi, mẹ đã rất vất vả mới quay trở về Mạt Thế nên chắc hẳn phải chăm lo cho cuộc sống của mình rồi. Đừng nên lo quá nhiều chuyện như vậy nữa”

Dư Thiên An cười nói: “Con là đứa con của mẹ, mẹ lo lắng cho con là việc nên làm mà.”

Ông cụ nhà họ Dư cau mày, e rằng Dư Thiên An đã hiểu nhầm ý của Chiến Hàn Quân rồi.

Chiến Hàn Quân nói ra những lời này rõ ràng là đang trách móc bà ấy quá nhiều chuyện.

Chiến Hàn Quân lại nói: “Một mình con lo cho chuyện của Linh Trang là được. Cho dù em ấy hư hỏng hay là ngang ngược, cũng đều là do bản thân con dạy dỗ ra cả. Không hề liên quan đến bất cứ người nào. Sau này mẹ và em ấy vẫn nên như nước sông không phạm nước giếng là được.”

Dư Thiên An không hề nghe ra ý định cảnh cáo ở trong những lời nói của Chiến Hàn Quân, bà †a đã tự đề cao quá bản thân mình, vẫn luôn cảm thấy bản thân bà ta là mẹ của Chiến Hàn Quân nên làm sao Chiến Hàn Quân lại có thể trở nên xa lánh và thờ ơ với bà ấy được chứ?

Thế nhưng câu “nước sông không phạm nước giếng của Chiến Hàn Quân lại khiến cho bà ấy vô cùng kinh ngạc.

“Mẹ là đang giúp con dạy bảo người vợ của con mà, để cho cô ta không vênh mặt mà hất hàm sai bảo con”

Chiến Hàn Quân nói với đôi mắt đỏ ửng: “Không cần. Bất cứ chuyện gì con làm cho Linh Trang đều do con tự nguyện chịu đựng cả. Con vẫn mong mẹ đừng nên quan tâm quá nhiều chuyện”

Chiến Hàn Quân nói với giọng điệu càng lúc càng lạnh lùng, Ông cụ có thể cảm nhận được sự nổi giận như cơn bão lớn của Chiến Hàn Quân liền nhanh chóng ngăn cản Dư Thiên An lại: “Được rồi được rồi, nếu như Linh Trang đã không sao thì chúng ta đã yên tâm rồi. Thiên An, chúng ta đi thôi.”

Dư Thiên An quả là một người không hề biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt, bà ấy nổi giận mà liếc nhìn Dư Nhân một cái rồi hỏi: “Chẳng phải cậu nói là Nghiêm Linh Trang sắp chết rồi à?”

Dư Nhân ngượng ngùng mà vuốt mũi nói: “Tinh huống khi nãy vốn dĩ đã trở nên vô cùng hỗn loạn rồi, chúng tôi đều bị dọa đến ngơ người nên đã lỡ lời mà nói ra những điều không nên nói, cô cần gì phải nghiêm túc như vậy chứ?”

Chiến Hàn Quân lại bởi vì câu nói không đúng mực của Dư Thiên An mà ngay lập tức nối gi: có trời mới biết được anh đã sợ Linh Trang chết đi đến mức nào, vậy mà Dư Thiên An lại nói ra lời không nên nói nên đã khiến cho lửa giận mà Chiến Hàn Quân đã nhịn xuống cả nửa ngày ngay lập tức bùng cháy lên như một quả pháo.

“Đi ngay!”Anh cảm thấy tức giận đến run người lên và nắm chặt tay lại Dư Thiên An bị ánh mắt hung tợn của Chiến Hàn Quân nhìn chäm chäm đến mức sởn cả tóc gáy: “Hàn Quân, mẹ cũng chưa nói gì mà? Mẹ là đang quan tâm đến Nghiêm Linh Trang…”

“Hấy cất cái lòng thương xót giả tạo của mẹ đi”Chiến Hàn Quân vô cùng tức giận mà lớn tiếng nói Sau đó anh liền xoay người và quyết định rời đi.

Dư Thiên An bất ngờ đến mở to mắt ra, bà ấy không thế tin được mà nhìn về phía Chiến Hàn Quân đang kiên quyết rời đi: “Bá Minh, Hàn Quân có ý gì vậy? Thăng bé vì vợ của nó mà đuối em đi ă?

Chiến Bá Minh thở dài một cái và nói một: cách bất lực: “Thiên An, đi thôi. Đừng làm cho.

Hàn Quân cảm thấy ngột ngạt thêm nữ: Dư Thiên An làm khó Nghiêm Linh Trang một cách trắng trợn là bởi vì bà ấy tin rằng bố, người chồng và đứa con của bà ấy đều sẽ vô điều kiện ủng hộ bà ấy ở bất cứ lúc nào và bất cứ nơi nào.

Nhưng mà rõ ràng ngày hôm nay bà ấy đã bị Nghiêm Linh Trang đánh, bà ấy chính là người chịu thiệt. Vậy mà những người đàn ông mà bà ấy tin tưởng lại không hề có người nào đứng ra lên tiếng thay cho bà ấy.

Điều này khiến cho bà ấy cảm thấy bị tổn thương chặt lấy trái tìm đang cảm thấy đau ‘Nghiêm Linh Trang, tôi và cô không đội trời chung”

Ông cụ lại cảm thấy bất lực mà nhìn về phía người con gái bướng binh của mình, ông ta lắc đầu và thở dài nói: “Thiên An, bố biết tính của con vô cùng cố chấp và bướng binh, từ trước đến giờ đều không dễ dàng chịu thua. Nhưng mà tính cách này của con chỉ thích hợp với đấu trường và chém giết mà thôi, không hề thích hợp khi dùng ở trong chuyện tình cảm được đâu. Nếu như con vẫn bướng bỉnh như vậy, bố chỉ sợ răng đến lúc đó không làm tổn thương đến Nghiêm Linh Trang được mà trái lại còn khiến cho bản thân con thất bại thảm hại đấy”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play