*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Linh Trang quật cường nói: “Tìm con người cũng làm bảng thịt. Em nấu cho bà ấy bữa cơm, nói không chừng có thế cảm hoá trái tim của bà ấy Chị hai và Anh Nguyệt không khuyên nhủ được Linh Trang, chỉ có thể giúp cô nhóm lửa nấu cơm.
Bận rộn hơn nửa ngày, một bữa cơm canh đạm bạc đã nấu xong. Đợi tới khi Linh Trang bưng đồ ăn lên bàn, Dư Thiên An lải nhải nói: Làm có bữa cơm mà làm lâu như vậy, xem ra trước đó cũng chẳng mấy khi làm. Nghiêm Linh Trang, trước kia có phải cô thường xuyên để Hàn Quân bữa đói bữa no hay không?”
Linh Trang lau mồ hôi lạnh trên trán, tốt tính cười nói: “Mẹ, cho dù con không biết nấu cơm, trong nhà vẫn còn có người giúp việc có thế nấu cơm. Mẹ yên tâm đi, dù thế nào cũng sẽ không để con trai yêu quý của mẹ bị bỏ đói”
Dư Thiên An thấy Linh Trang cãi lại, tức giận ném chiếc đũa trong tay xuống đất, giận sôi gan nói: “Cô đúng thật là mưu mô xảo trá. Cô nghĩ rằng tôi không biết, Hàn Quân hoàn toàn không thích dùng người giúp việc, mấy năm nay đều là Hàn Quân hầu hạ cô chứ gì?”
Linh Trang gục đầu xuống không biết phải làm sao.
“Mẹ, luật hôn nhân cũng không có quy định đàn ông thì không thể nấu cơm đúng không?”
Chế độ một vợ một chồng, đây là điểm mấu chốt cuối cùng của Linh Trang.
Dư Thiên An khiêu khích điểm mấu chốt của Linh Trang, ngay lập tức Linh Trang liền nổi nóng.
Tức giận ưỡn ngực nói: “Mẹ, hôn nhân của con thì con quyết định. Một vợ một chồng là điểm mấu chốt cuối cùng trong nguyên tắc của con. Nếu mẹ muốn cho con trai của mẹ cưới Chu Mã, vậy thì bảo anh ấy ly hôn với con trước chuyện khác thì nói sau vậy”
Nói xong, Linh Trang tức giận đến mức không quay đầu lại rời đi Anh Nguyệt và chị hai nhanh chóng đuổi theo.
Mấy người chị em thân thiết’ thích xem náo nhiệt không chê phiền phức của Dư Thiên An đối với sự phản kích của Linh Trang tiến hành phê bình khiển trách dữ dội “Ai da, đây là làm phản rồi. Con dâu mà không thèm nể mặt mẹ chồng thế này, ở Trại nhà họ Dư chính là chuyện xưa nay chưa từng có nha”
Dư Thiên An tức giận nắm chặt tay, cả giận nói: “Hừ, Nghiêm Linh Trang, đừng tưởng rằng Hàn Quân cưng chiều cô, thì sẽ không ly hôn với cô. Tôi chống mắt chờ xem, nó sẽ nghe lời người mẹ ruột này hay là lựa chọn con vợ vô dụng như cô.”
Lúc Linh Trang quay về Trấn Thanh Mai, đã đuổi Anh Nguyệt và chị hai về rồi. “Hai người trở về đi”
Anh Nguyệt nói: “Chị Linh Trang, nếu không để em vào chơi với chị nhé?”
Linh Trang nói: “Không cần đâu. Anh trai của em ở bên trong, chị không muốn để anh ấy biết chuyện chị cãi nhau với mẹ chồng. Miễn cho anh ấy bị kẹp ở giữa khó xử”
Chị hai săn sóc nói: “Em gái à, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho bọn chị nhé. Nhớ kỹ, bọn chị mãi mãi là hậu phương vững chắc nhất của em”
“Vâng”
‘Sau khi Anh Nguyệt và chị hai rời đi, Linh Trang đạp lên ánh trăng mờ ảo, đẩy cửa ra bước vào trong sân của Trấn Thanh Mai Trong phòng tối đen như mực, Chiến Hàn Quân và bọn nhỏ dường như vẫn chưa về nhà.
Sau khi Linh Trang bước vào nhà, cũng lười bật đèn, lê thân thế mềm nhũn mò đến mép giường, rồi nằm ở trên giường không thay quần áo đã đi ngủ.
‘Thân thể không có chút sức lực nào tựa như cô đang bị bao vây bởi cơn lốc xoáy thật lớn, tai của Linh Trang cứ văng vắng những lời nói khó nghe của Dư Thiên An, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một tia chua xót không nói nên lời.
Đây là lần đầu tiên, cô ghét cay ghét đắng cái thân xác thối tha không chịu sự khống chế, không thể quá mệt nhọc này của cô, nó khiến cô phải sống như một đứa vô dụng không được tích sự gì.
Thân thể bị mất sức càng lúc càng nghiêm trọng, trong đầu của Linh Trang tựa như con đê bị võ, buông thả cho mọi ý tưởng thoả sức chạy nhảy, cô dường như có thể đoán trước được tương lai của mình.
Mỗi ngày mẹ chồng đều mắng cô là cái đồ vô dụng, anh Quân bị kẹp vào thế khó xử giữa mẹ chồng và nàng dâu, mà cố tình cô lại không đạt được tiêu chuẩn mà mẹ chồng đề ra, thân thể khỏe mạnh giống như những người làm dâu khác, chăm sóc chu đáo cho mọi người trong gia đình?