*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chiến Hàn Quân phát hiện ra Linh Trang ở một con đường núi dốc đứng.

Không lâu trước đó, Linh Trang vừa đói vừa rét, toàn thân mệt mỏi không còn chút sức lực mà cõng em gái mười ba, khó khăn mà bò trong rừng rậm. Cuối cùng ngất xỉu trên con đường này.

Chiến Hàn Quân nhìn thấy Linh Trang không động đậy, cả người đều không ổn nữa. Hô hấp cũng lập tức trở nên lộn xộn.

“Linh Trang!” Khuôn mặt Chiến Hàn Quân tái nhợt, kinh hồn bạt vía mà chạy đến.

Sau đó quỳ xuống mặt đất, đưa tay ra để dưới mũi Linh Trang để dò hơi thở. Cảm nhận được sự hồ hấp yếu ớt của cô, thần kinh căng thẳng của Chiến Hàn Quân mới có thể thả lỏng.

“Linh Trang” Anh tách Linh Trang và em gái mười ba ra, sau đó ôm lấy Linh Trang như đang ôm lấy báu vật.

Sợ cô lạnh, lại cởi áo gió của mình ra mà bọc lấy cô.



Dư Nhân liền vội vàng chạy đến trước thật chặt lấy em gái mười ba mà quay về.

Sau khi Chiến Hàn Quân đưa Linh Trang quay về trấn Thanh Mai, Dư Nhân mời bác sĩ ưu tú nhất của trại nhà họ Dư đến. Bác sĩ kiểm tra sức khỏe Nghiêm Linh Trang, kết luật: “Sức khỏe của cô Trang vốn đã yếu ớt, lại thêm ăn không vào một thời gian dài, xuất hiện cơn sốc tạm thời. Cũng không có gì đáng ngại”

Dưới sự ân cần chăm sóc của Chiến Hàn Quân, Linh Trang đần tỉnh lại Nhưng mà, cuối cùng vì cơ thể được nuông chiều mà bị suy yếu, không chịu được đói và rét, Linh Trang vẫn bị cảm lạnh.

Lúc thì phát sốt, lúc thì ngủ li bì Chiến Hàn Quân không dám qua loa một giây phút nào, cứ đứng bên cạnh giường cô, chăm sóc cho cô không rời đi một gi “Anh Quân, xin lỗi, lại làm anh lo lắng cho em rồi” Câu đầu tiên mà Linh Trang nói khi tỉnh lại chính là xin lỗi.

Chiến Hàn Quân nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, khuôn mặt khôi ngô mang theo một chút tiều tụy, nhưng lại vô cùng thỏa mấn.

“Em chỉ bị cảm mà thôi. Linh Trang, rất nhanh sẽ khỏi thôi”

Không ai biết Chiến Hàn Quân đã chạy khắp rừng khắp núi để tìm Nghiêm Linh Trang bằng một tâm tình vô cùng hoảng sợ. Anh rất sợ, sợ sẽ không được gặp lại cô nữa. Vì vậy có thế tìm được Nghiêm Linh Trang, anh đã cảm thấy vô cùng may mắn rồi Đặc biệt là lúc bác sĩ thông báo rằng Linh Trang không có gì đáng ngại, anh thực sự là vô cùng vui vẻ.

Anh cảm thấy anh có khổ nữa, có mệt nữa thì cũng đáng giá, chỉ cần có thể đổi lấy được Linh Trang khỏe mạnh quay về.

Ánh mắt Linh Trang nhìn về phía cửa phòng ngủ, yếu ớt mà hỏi: “Quốc Việt và Thanh Tùng đâu?”

Chiến Hàn Quân liền kịch động, vui mừng nói nói với cô: “Linh Trang, hai đứa đều bình an quay về rồi, cả nhà chúng ta đoàn tụ rồi Hai mắt Linh Trang đẫm lệ: “Ừm”

Chiến Hàn Quân đi ra ngoài, gọi Quốc Việt và Thanh Tùng vào: “Mẹ muốn gặp hai đứa này: Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng vẫn luôn ngồi bên ngoài chờ đợi lúc này liền vô cùng kích động mà chạy vào trong phòng ngủ của mẹ.

“Mẹ”

Linh Trang nhìn thấy Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng, mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng vẫn tràn đầy phấn khởi như cũ, liền vui vẻ mà nở nụ cười Có lẽ là do tâm trạng t Trang cũng dần dần tốt lên.

“Anh Quân, đỡ em dậy đi.” Linh Trang đưa một tay về phía Chiến Hàn Quân Thanh Tùng muốn đến giúp mẹ, Chiến Quốc.

Việt liền giữ cậu ấy lại, nói: “Đừng có mà lo chuyện bao đồng.”

Thanh Tùng trợn mắt.

“Sao lại gọi là lo chuyện bao đồng? Đó là mẹ của chúng ta, chúng ta chăm sóc mẹ là chuyện hai năm rõ mười mà?”

Chiến Quốc Việt dùng ánh mắt ra hiệu cho tinh thần của Linh cậu ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play