*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đột nhiên, Chiến Hàn Quân nắm chặt lấy đôi tay của cô, kéo cả người cô vào trong ngực của mình, dịu dàng vỗ sau lưng cô, nói: “Linh Trang, đừng lo lắng.”

“Ừ, em không lo lắng” Linh Trang nói.

©ô ép buộc mình phải bình tĩnh lại, không thể tăng thêm phiên phức cho Chiến Hàn Quân được.

Bé Tùng dẫn theo đội hộ vệ đi trên mười mấy chiếc thuyền lớn phiêu bạt về phía nam.

Sau bảy ngày, cuối cùng con thuyền của họ cũng tới được điểm cuối.



Một người áo đen, với một chiếc áo choàng đen lớn, không biết là nam hay nữ, đột nhiên bay về phía của Bé Tùng, tốc độ nhanh như chớp.

Bé Tùng thậm chí còn không kịp né tránh, chỉ có thể trợn to hai mắt nhìn cái người áo đen không biết là chui từ đâu ra này.

Cậu có thể xác định, người áo đen kia chắc chắn không phải là các chị em của điện Quân Tình. Bởi vì võ công của người này rõ ràng còn mạnh hơn rất nhiều so với các chị.

Lúc mà Bé Tùng đang cảm thán bản thân mình ra trận còn chưa thắng đã chết, thì có mấy lưỡi dao lạnh lẽo sắc bén bay đến, ép người áo đen kia phải nhanh chóng xoay người, thay đổi quỹ đạo tấn công.

Bé Tùng lấy được cơ hội thoát thân, bay lên, tránh thoát khỏi lưỡi dao lạnh lẽo.

Cuối cùng lưỡi dao lạnh lẽo đâm vào không khí, rơi xuống đất. Người áo đen kia rất nhanh đã biến mất ở bên trong tấm bia đá trận pháp bên ngoài điện Quân Tình.

Bé Tùng ngơ ngác nhìn ông cụ vừa mới cứu mình kia, nhìn thấy ông ta dù tóc đã bạc nhưng mặt vẫn hồng hào, rất có dáng vẻ cốt cách của thần tiên, nói cảm ơn: “Cảm ơn ông đã cứu mạng cháu.

Sau khi mấy người đội hộ vệ nhìn thấy ông cụ thì cũng thấy vô cùng kinh ngạc: “Sư phụ Chiêm Thiên? Tại sao ngài lại tới đây?”

Một người anh em của đội hộ vệ nói với Bé Tùng: “Thượng tướng, chắc chắn là ngài không biết sư phụ Chiêm Thiên rồi. Ông ấy chính là sư phụ của thần bảo vệ Chiêm Sơn ở Mạt Thế chúng ta. Bình thường thì ông ấy đều ở trên đỉnh núi đóng cửa luyện công.

Ông ấy có thế xuống núi giúp đỡ chúng ta, đối với chúng ta cũng không khác gì là như hổ thêm cánh.”

Bé Tùng cảm động đến mức rơi nước: “Thật sự cảm ơn ông đã xuống núi tới giúp chúng cháu”

Sư phụ Chiêm Thiên hiền lành nói: “Đừng cảm ơn ông, muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn bố của cháu ấy. Là do cậu ta đã quỳ xuống cầu xin ông xuống núi để bảo vệ cho cháu một đoạn đường.”

Trái tìm của Bé Tùng nóng lên, nước mắt tràn ra nói: “Bố cháu còn chưa từng cầu xin người nào đâu, chứ đừng nói gì đến việc quỳ xuống cầu xin ông. Đều là do cháu đã khiến bố phải lo lắng.”

Sư phụ Chiêm Thiên xoa đầu Bé Tùng nói: “Bố cháu đưa cháu tới nơi này, trong lòng cũng thấy rất xấu hố. Bố cháu rất yêu cháu đó, con trai.”

Bé Tùng gật đầu: “Cháu không trách bố, ông ấy không cần phải áy náy đâu.”

Sư phụ Chiêm Thiên nhìn tòa thành di chỉ trông giống như là một đống đổ nát ở trước mắt kia, nói: “Nơi này không phải là chỗ để nói chuyện. Tất cả mọi người rút lui hết ra ngoài cho tôi, tôi dẫn theo khoảng hai người nữa đi vào là được rồi, tránh cho việc đánh rằn động cỏ.”

“Vâng.”

Cứ như vậy, Bé Tùng đi cùng với sư phụ Chiêm Thiên lén lẻn vào khu vực phía sau của quân tình.

Bé Tùng nói: ‘Hệ thống phòng ngự ở phía sau quân tình là nơi mạnh mẽ nhất, nhưng mà cháu có thể tháo bỏ hệ thống phòng ngự này ra. Chúng ta đi đường này, gọi là đánh úp bất ngờ”

Sư phụ Chiêm Thiên nhíu mày: “Làm sao cháu biết được?”

Bé Tùng lộ ra một cụ cười có chút đau khổ với ông ấy: “Ông à, chắc chẳn là ông không biết, giờ phút này người ở bên trong điện là anh trai của cháu Chiến Quốc Việt, còn cháu mới là đặc công Bé Tùng của điện Quân Tình.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play