Chú chim ưng đang đậu trên cành cây gần đó nhìn quanh, cảm nhận những tiếng động bất thường xung quanh với đôi tai dựng lên. Sự an toàn của Linh Trang vào lúc này là điều mà Chiến Hàn Quân lo lắng nhất.

Nghiêm Mặc Hàn nghĩ đến việc anh ta cùng với Linh Trang phải trèo đèo lội suối vất vả đi tìm tìm Chiến Hàn Quân, còn Chiến Hàn Quân lại ở chỗ này đi bộ nhàn nhã cùng mỹ nhân, nên liền giận sôi máu, tức tối nói: “Chỉ khổ cho Linh Trang tin tưởng cậu như vậy, vậy mà cậu lại nhàn nhã cùng Chu Mã nói chuyện yêu đương dưới ánh trăng?”

Chiến Hàn Quân áy náy nhìn Linh Trang, nhưng cũng không có bất luận hành động gì bào chữa, chỉ lẳng lặng đứng yên một chỗ.

Hành động này của anh ở trong mắt Linh Trang lại giống như là có tật giật mình.

Tất cả những mối quan tâm và lo lắng của Trịnh Linh về anh đều trở thành một nỗi buồn. Cô đã rất tức giận. Chu Mã còn cố tình làm như gà trống thẳng trận, vươn tay kéo tay Chiến Hàn Quân, khiêu khích nhìn Linh Trang.

Chiến Hàn Quân đẩy tay Chu Mã ra, vừa định nhấc chân đi về phía Linh Trang thì đột nhiên, một tia sáng lạnh lẽo thoáng hiện ra từ sau lưng Linh Trang, Chiến Hàn Quân không dám chớp mắt, nhìn chăm chằm sau lưng Linh Trang, đó là bóng đen ẩn nấp ở rừng cây đã theo dõi anh từ nấy đến giờ.

Người đàn ông toàn thân, mặc một chiếc áo choàng đen. Chiến Hàn Quân gần như không thể nhận ra rằng lưỡi kiếm lạnh lẽo trong tay anh ta đang vô tình đối mặt với Linh Trang, Đó chính là một cảnh báo của anh ta dành cho Chiến Hàn Quân, nên anh không dám động đậy sợ dứt dây động rừng.

Khung cảnh lập tức trở nên yên tĩnh, không một tiếng động vang lên, chỉ có bóng đen kia hiện ra càng ngày càng rõ ràng và lưỡi dao lạnh lẽo anh ta mang.

Linh Trang chờ đợi Chiến Hàn Quân giải thích cho cô, nhưng cô chưa từng tưởng tượng được rằng Chiến Hàn Quân lại lựa chọn cách im lặng.

Im lặng cũng có nghĩa là anh ngầm đồng ý với những khiêu khích của Chu Mã từ nấy giờ đối với cô.

Linh Trang buồn bã ấm ức đến rơi nước mắt.

Chu Mã càng thêm kiêu ngạo: “Chị Linh Trang, đàn ông ai cũng thích phụ nữ nhẹ nhàng hiểu chuyện. Anh Hàn Quân đã bị một Ờ hung dữ như chị đè nén bao nhiêu bây giờ cuối cùng cũng gặp được người thấu tình đạt lý như tôi, anh ấy cũng biết tôi tốt thế nào. Hôm nay anh ấy không muốn cùng chị trở về đâu, chị nhanh về đi!”

Linh Trang nhìn Chiến Hàn Quân nói không nên lời, thất vọng nói “Anh Hàn Quân, anh thật sự thích cô ta sao?”

Chiến Hàn Quân không nói gì, mắt vẫn tập trung nhìn chăm chú vào một điểm.

Chu Mã cầu xin: “Chị Linh Trang à, chị có thể làm được mà, chị buông tha anh ấy đi nhé?” Cô ta nghiễm nhiên coi mình là vợ mới của Chiến Hàn Quân.

Linh Trang tức giận xoay người rời đi!

Lúc này, Dư Tiền mang theo một đội quân lớn đi tới: “Cô Trang, cô không sao chứ.”

“Không có việc gì” Linh Trang nói.

Bóng đen trong rừng cây chợt lóe lên rồi biến mất.

Biết Linh Trang đã thoát khỏi tình huống nguy hiểm, Chiến Hàn Quân mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

“Dư Tiền, lập tức lục soát ngọn núi này”

Chiến Hàn Quân đi nhanh về phía trước, chỉ vào khu rừng rậm, đắc ý nói: “Sát thủ đang ở bên trong”

Dư Tiền kinh ngạc trợn mắt, lực lượng bảo vệ ở Núi Châu Phong đã tìm tòi một ngày một đêm mà không thấy bóng dáng tên sát thủ đâu. Còn Chiến Hàn Quân lại dễ dàng đụng phải sát thủ như vậy sao?

Sao lại trùng hợp như thế được?

“Lập tức cùng tôi vào núi lục soát” Dư Tiền cũng không dám sơ sẩy, vung tay lên, cùng mọi người đi tìm.

Chiến Hàn Quân lại cất bước đuổi theo người vợ xinh đẹp của mình.

“Linh Trang”

Linh Trang không để ý tới anh nữa, cô chạy nhanh về phía trước.

Chiến Hàn Quân nhanh chân đuổi theo, túm tay cô, rối rít xin lỗi: “Vừa rồi không phải anh cố tình không để ý tới em, thật sự là vừa rồi có tình huống quá nguy hiểm”

Sau đó lại tức giận mảng Nghiêm Mặc Hàn: “Anh đưa Linh Trang tới đây làm gì?”

Nghiêm Mặc Hàn trả treo: “Cậu đi cả buổi tối không trở về nhà. Chẳng lẽ cậu không biết là vợ cậu sẽ lo lắng cho cậu hả”

Chiến Hàn Quân ôm Linh Trang vào.

trong lòng, dỗ dành: “Vừa rồi tên sát thủ ở ngay sau lưng hai người, nếu anh có hành động gì khinh suất thì anh sợ anh ta sẽ làm gì bất lợi với em. Thôi mà anh thương, đừng giận nữa, khi nào về nhà anh quỳ ván giặt đồ cho em…… Nha?”

Nghiêm Mặc Hàn mỉa mai: “Anh có mà phét……

Chiến Hàn Quân liền trừng mắt đầy sát khí, Nghiêm Mặc Hàn chỉ còn biết im lặng không nói gì nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play