*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trấn Thanh Mai.

Linh Trang đứng trước cửa Trấn Thanh Mai trên đường lớn, kiễng chân nhìn về phía xa, trong lòng nôn nóng.

“Bảo bối Thanh An, sao bố con còn chưa trở về nhỉ?”

Bảo bối Thanh An ai oán thở dài. “Đúng vậy, trời cũng tối lắm rồi, bố không biết là chúng ta sẽ lo lắng cho bố sao?”

Linh Trang lo lắng không thôi: “Mấy ngày trước bố con về muộn, mẹ đã phạt bố một lần rồi. Hắn là bố đã rút ra được bài học rồi Tối thế này mà còn chưa về thì chắc là vướng bận chuyện gì đó”

Nghiêm Mặc Hàn mếu máo, “Không phải cậu ta vướng chuyện quan trọng gì, mà là vướng người quan trọng nào”

Nghiêm Mặc Hàn mỉa mai Chiến Hàn Quân, không nể nang giữ ý chút nào.

Bằng một câu nói đã cố ý dựng chuyện nâng địa vị Chu Mã trong lòng Chiến Hàn Quân cao lên thêm mấy bậc.

Phụ nữ thường rất đa nghĩ, Linh Trang nghe xong lập tức cảm thấy ấm ức.

“Không được, em phải qua đó xem sao.



“Linh Trang, nhanh trở về đi” Nghiêm Mặc Hàn chạy nhanh đuổi theo.

“Linh Trang, anh nói bậy đó. Trong lòng Chiến Hàn Quân chỉ yêu mình em thôi, không có ai khác đâu, em đừng ghen lung tung”

Linh Trang buồn rầu trả lời: “Em không hề ghen. Em chỉ lo lắng cho anh ấy thôi. Em nghe nói Ông lão Chiêm Sơn được mệnh danh là thần bảo hộ của Mạt Thế mà còn gặp chuyện không may như vậy, nên em sợ anh Quân……

Linh Trang nói không được nữa, nước mắt rơi xuống từng giọt, rồi tuôn trào không ngừng. Nhìn cô vừa yếu đuối vừa bất lực, thật đáng thương.

Chỉ có ông trời mới thấu hiểu là từ khi Chiến Hàn Quân rời khỏi Trấn Thanh Mai, trong lòng cô đã lo lắng rồi, thời gian càng kéo dài, tâm trạng lo lắng bất an của cô càng thêm trầm trọng.

“Mặc Hàn, anh đưa em đến nhà Chu Mã xem thử”

“Được, đi thôi” Nghiêm Mặc Hàn cũng biết Linh Trang tính tình bướng bỉnh, không dễ khuyên can cô lúc này.

Hai người rong ruối đường núi, Linh Trang quả thật rất yếu, Nghiêm Mặc Hàn cũng đuối không kém, hai người vừa đi vừa dừng, sau một hồi mới đến nhà Chu Mã.

Nhà Chu Mã đang chật ních người.

Vì Ông lão Chiêm Sơn đức cao vọng trọng, nên trại dân xung quanh đều rất kính trọng ông. Vừa biết ông xảy ra chuyện sau, rất nhiều trại dân đã tới hỏi thăm.

Cửa nhà Chu Mã bị trại dân vây quanh, chật như nêm.

Trong nhà Chu Mã đang có Dư Nhân, Dư Tiền và một số y bác sỹ đang bận rộn đi qua lại.

“Xin nhường cho đi một chút” Nghiêm Mặc Hàn nhìn đám người dày đặc, không thể tiến vào bên trong được, nên liền nghĩ ra chủ ý, “Mọi người nhường đường một chút, bệnh của Chiêm Sơn tiên sinh chúng tôi có thể trị được.”

Trong tích tắc, đám đông đã nhường cho bọn họ một lối đi rộng rãi.

Dân làng vui mừng khôn xiết: “Chú Chiêm Sơn được cứu rồi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play