*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghiêm Mặc Hàn trực tiếp vạch trần thuyết âm mưu của anh: “Dư Nhân và Chu Mã có một xu quan hệ nào sao? Anh đừng nghĩ treo đầu dê bán thịt chó để thay đổi sự mê thích của Chu Mã với anh?”

Linh Trang cũng cảm thấy lời giải thích của Chiến Hàn Quân quá gán ghép gò ép nên tức giận nói: “Anh chuẩn bị giải quyết hoa đào nhỏ này như thế nào?”

Chiến Hàn Quân ôm Linh Trang vào trong ngực, nhãn nại dỗ dành: “Không phải em không biết anh chỉ có cảm giác với em”

Linh Trang vui vẻ yên tâm cười.

Nghiêm Mặc Hàn luôn phá đám: “Anh à, em gái tôi hỏi anh định giải quyết hoa đào nhỏ này như thế nào, anh muốn dùng viên đạn bọc đường này để lừa dối qua cửa sao?”

Linh Trang mới cảnh giác bản thân suýt nữa đã bị lừa, giận dữ nhìn Chiến Hàn Quân: “Hừ, anh lừa em.”

Chiến Hàn Quân nhíu lông mày, anh đã lớn như vậy nhưng chưa từng có cô gái nào dám dính lấy anh không tha, chỉ có một yêu tỉnh duy nhất dính vào anh lại là Linh Trang người mà anh thích đến tận trong xương tủy.

Anh không có sức lực để từ chối Linh Trang.

Làm thế nào mới có thể làm cho Chu Mã hoàn toàn hết hy vọng với anh, anh thật sự không thể nghĩ ra cách trong thời gian ngắn.

Linh Trang cố tình gây sự chất vấn: “Có phải anh không biết phải từ chối Chu Mã như thế nào không?”

Chiến Hàn Quân hơi chần chờ…

Linh Trang làm ầm ĩ: “Anh quả nhiên là đang lừa dối em”

Cô tức giận đẩy anh ra rồi quay đầu không thèm để ý tới anh.

Chiến Hàn Quân liếc nhìn Nghiêm Mặc.

Hàn cầu cứu, Nghiêm Mặc Hàn lại nhún vai hết cách Chiến Hàn Quân lại dỗ dành Linh Trang bãng những lời tốt đẹp: “Linh Trang, em nói đạo lý một chút được không?”

Linh Trang vẫn không để ý tới anh như cũ.

Phụ nữ ghen vốn dĩ không thể nói đạo lý.

Nghiêm Mặc Hàn nói: “Anh a, anh nói đạo lý gì với phụ nữ chứ, phụ nữ là sinh vật không nói đạo lý nhất trên thế giới.”



Câu nói này của Chiến Hàn Quân giống như đã nắm bắt được điểm quan trọng chết người của một con rắn.

Sắc mặt của Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt tái xanh như tro tàn.

Anh Nguyệt nhụt chí nói: “Em không sinh được”

Chiến Hàn Quân làm ảo thuật móc từ trong túi ra hai hai tờ giấy hẹn khám bệnh ném cho Nghiêm Mặc Hàn nói: “Đến bệnh viện Mạt Thế khám bệnh đi, mấy ngày trước tôi đã chào hỏi ông cụ nhà họ Chiến rồi, ở đó có một người tên Trương Bác Luân là chuyên gia hiếm muộn đang chờ hai người đấy”

Nghiêm Mặc Hàn nói: “Tôi không đi. Bên ngoài còn có sát thủ chưa bắt được, như vậy quá nguy hiểm”

“Tôi bảo Quan Hiểu và Diệp Phong đưa hai người đi” Chiến Hàn Quân khó có khi có lòng tốt nói.

Lúc này Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt mới vui vẻ rời đi.

Sau khi họ rời đi phòng khách to như vậy chỉ còn lại Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang.

Chiến Hàn Quân đi đến trước mặt Linh Trang ôm cô từ phía sau lưng dịu dàng nói: “Vẫn còn tức giận sao?”

Linh Trang tức giận nói: “Em không giận anh, trong lòng chỉ cảm thấy không thoải mái mà thôi.”

Chiến Hàn Quân đương nhiên biết đó là cảm giác gì, mỗi lần lúc ghen với Dư Nhân anh cũng cảm thấy bực bội không hiểu được như vậy.

Linh Trang có thể ghen vì anh nên tâm trạng của anh cũng có cảm giác tốt đẹp khó hiểu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play