Linh Trang liếc nhìn Dư Nhân một cái: “Nếu như anh tán dướng cô ta như thế, tại sao không lấy cô ta đi?”

Dư Nhân nói: “Mấy năm trước tôi thật sự cũng theo đuổi cô ta qua. Nhưng mà Tương Vương có mộng nhưng Thần Nữ vô tâm. Cô ta tính khí cao ngạo, chỉ có người đàn ông như Chiến Hàn Quân mới có thể chỉnh phục được cô ta thôi.”

Linh Trang không còn lòng dạ nào nghe chuyện của Chu Mã, lúc này đôi mắt của cô chỉ tập trung ở trên người của Chiến Hàn Quân, chính là muốn biết anh sẽ xử lý túi thiêu của Chu Mã như thế nào.

Một bà cụ ăn mặc quái dị, chống gậy ba-toong đi đến trước mặt của Chiến Hàn Quân.

Một tay kéo Chu Mã, một tay kéo Chiến Hàn Quân, cười hi hi nói: ‘Lương duyên của hai người là do trời ban, từ ngày hôm nay về sau, Chu Mã đã là người phụ nữ của anh.”

Chiến Hàn Quân lúc này mới hiểu ý nghĩa của túi thiêu. Anh nhìn Linh Trang từ xa, khuôn mặt nhỏ nhản của Linh Trang tràn đầy mất mát, đôi mắt đẹp trở nên đỏ như máu.

Chiến Hàn Quân đúc tay vào trong túi áo, mò lấy túi thiêu mà Chu Mã đưa cho anh, lúc này anh vô cùng sầu não, anh vừa rồi chỉ một lòng muốn tránh né nụ hôn của cô ta, không nghĩ quay đầu lại khi cô ta nhét cái túi thơm này vào lại là một thảm họa khác đến Anh áy náy nhìn Linh Trang, lại nhìn thấy Linh Trang vì anh mà rơi lệ, ánh mắt uất ức đó như mũi kim đâm vào trái tim anh đau nhói lên từng cơn.

Anh nghĩ đến Linh Trang vì anh mà chết đi sống lại Cái tốt mà Linh Trang danh cho anh, anh không có gì có thể báo đáp được.

Tay của anh bỗng siết chặt lấy túi thơm…

Linh Trang hốt hoảng, chỉ có cô nhìn thấy con ngươi của Chiến Hàn Quân co lại một cách bất thường, cô là người hiểu rõ anh hơn hết, anh Quân xưa nay bình thản ung dung, lúc này lại biểu hiện quá khác thường… Sợ rằng có nguyên nhân khác.

Cô không khỏi lo lắng cho anh.

Hồi lâu sau, Chiến Hàn Quân rút tay ra khỏi tay của bà Thần, cố ý hòai nghỉ hỏi: “Bà cụ, tôi và cô ta còn chưa nhảy cùng nhau, không có hôn nhau, tại sao cô ta lại biến thành người phụ nữ của tôi vậy?”

Giọng nói của anh vô duyên vô cơ trở nên rất yếu ớt.

Bà Thần nói: “Anh đã nhận túi thơm của cô ta mà.”

Chiến Hàn Quân cau mày: “Tôi nhân túi thơm của cô ta khi nào?”

Chu Mã cười tươi hơn cả hoa: “Anh Quân, em vừa rồi đã nhét cái túi thơm đã để vào trong túi áo của anh đó.”

Chiến Hàn Quân: “Ồ, có sao? Nhét vào túi nào?”

Chu mã tràn đầy tự tin lộn ngược túi áo của anh ra, nhưng lại chỉ là một mớ hỗn độn.

“Đây chỉ là túi thơm mà em nói?” Chiến Hàn Quân nhạo báng nhìn Chu Mã.

Chu Mã khó tin nhìn Chiến Hàn Quân, anh vì muốn không muốn cưới cô ta, nên đã hủy hoại toàn bộ mà túi thơm cô tặng.

“Anh Quân, anh…’ Chiến Hàn Quân ngay trước đám đông từ chối lời cầu hôn của Chu Mã, đây cũng là chuyện chưa từng xảy ra trong nghỉ thức tỏ tình.

Các cô gái trước đây, túi thơm đều sẽ tặng đến tay người đàn ông trong lòng, cho nên tỷ lệ phối đôi thành công đều là một trăm phần trăm.

Chiến Hàn Quân khiến cho Chu Mã mất hết mặt mũi, Chu Mã che mặt khóc chạy đi Chiến Hàn Quân run rẩy đi đến trước mặt của Linh Trang, ôm chặt lấy cô: “Xin lỗi, khiến em lo lắng rồi.”

Linh Trang cảm thấy toàn bộ trọng lương cơ thể của anh đều đè lên người cô, liền hiểu ra vừa rồi anh đã tiêu hao toàn bộ nội lực mới thành công hủy hoại túi thơm đó.

Cô thương xót ôm lấy anh: “Anh Quân, em dẫn anh về nhà nhé.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play