Khi ông cụ đến thăm trấn Thanh Mai, Chiến Hàn Quân đã đích thân mở cửa cho ông ta.

Ông cụ nhìn đánh giá đôi bàn tay đẹp của Chiến Hàn Quân, đẹp đến mức có thể gọi là một tác phẩm nghệ thuật, nhưng bây giờ lại đang dính đầy bội Ông cụ kinh ngạc kêu gào: “Hàn Quân…con đừng nói với ông là con đang làm việc nhà đó nha?”

Thái tử gia của Đế Đô vậy mà lại đang làm việc nhà, truyền ra ngoài không phải là sẽ làm trò hề cho thiên hạ hay sao?

Chiến Hàn Quân nhìn ông cụ: “Chồng nấu cơm rửa bát cho vợ, đây là chuyện hiển nhiên mà thôi. Ông ngoại, do ông ít thấy nên mới lấy làm ngạc nhiên đó thôi!”

Nói xong, anh dẫn ông cụ xoay người đi vào trong.

Ông cụ huyên thuyên nói không ngừng: “Con là một cậu chủ cao quý, thời gian của con quý giá đến như vậy, làm sao có thể tiêu tốn vào công việc nhà được cơ chứ. Hàn Quân à, ông ngoại tìm vài người giúp việc cho con nhé.”

Chiến Hàn Quân liền từ chối ngay: “Cảm ơn ý tốt của ông ngoại, nhưng không cần đâu ạ. Linh Trang nhà con không quen ăn đồ ăn do người khác nấu”

Ông cụ ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, nhưng Chiến Hàn Quân đã đi vào bếp rồi. Sắc mặt ông cụ tối sầm lại.

Không lâu sau, Chiến Hàn Quân bưng một chiếc bánh trứng lên lầu.

Ông cụ nhìn Chiến Hàn Quân đang ận rộn không có rảnh rỗi để quan tâm tới ông ta, biểu cảm trên gương già nua có chút khó nói.

Đứa cháu ngoại bảo bối này của ông ta, cái gì cũng tốt, đẹp trai ngút trời, chỉ số IQ cao ngất ngưởng, tuyệt vời và xuất chúng, có thể nói là cực kỳ hoàn hảo. Chỉ có một khuyết điểm duy nhất… đó là sợ vợ.

May mắn thay là không bao lâu sau, Chiến Hàn Quân đã xuống lầu rồi.

“Xin lỗi. Đã để ông đợi lâu rồi”

Chiến Hàn Quân ngồi trên sô pha bên phải nghiêng so với hướng đối diện ông cụ, nghỉ ngờ nhìn ông cụ: “Ông ngoại tìm con là vì có chuyện gì quan trọng đúng không ạ?”

Ông cụ gật gật đầu. Đi thẳng vào ngay vấn đề: “Hàn Quân, hôm nay ông đến đây, là để thay mặt Chu Mã đề nghị kết hôn với con”

Chiến Hàn Quân cau mày, thầm nghĩ trong lòng: “Đây mà là chuyện quan trọng gì chứ?”

Còn tưởng rằng nó có liên quan đến việc hệ trọng tối nay nữa chứ.

Chiến Hàn Quân lo lằng liếc nhìn lên lầu, hạ thấp giọng nói: “Ông ngoại, con có Linh Trang là đã đủ rồi.”

Ông cụ không chịu bỏ cuộc nói: “Hàn Quân, ông biết tình cảm của con và Linh Trang rất tốt. Ông cũng sẽ không ép buộc con phải chia tay với Linh Trang. Chu Mã nói rồi, cô ta bằng lòng làm vợ lẽ của con, và cũng sẵn lòng chăm sóc cho vợ con”

Ông cụ thương Chiến Hàn Quân, hết lòng vạch kế hoạch cho Chiến Hàn Quân, thành khẩn cất nói: “Ông đã cân nhắc rồi, sức khỏe của Nghiêm Linh Trang không tốt, cô ta không thể chăm sóc tốt cho con được. Nếu như có thể lấy Chu Mã trẻ trung xinh đẹp về làm vợ, có lẽ là con sẽ không phải sống khổ sở như vậy nữa”

Ở trên lầu, Linh Trang vừa hé mở cửa, nghe được lời nói của ông cụ liền vội vàng lúng túng đóng cửa lại.

Lời của ông cụ có ẩn ý, rõ ràng là đang ghét bỏ cô vì đã làm liên lụy đến Chiến Hàn Quân. Linh Trang có lòng tự trong rất cao, lòng kiêu hãnh của cô đã bị ông cụ bóp nát, trái tim ngay lập tức trở nên u ám.

Tầng dưới.

Chiến Hàn Quân vịn trán, có chút bất lực nói: “Ông ngoại, lấy thêm vợ là phạm pháp đấy: Ông cụ ói: “Con đừng có mà hù dọa ông? Con tưởng rằng ông không biết sao. Những người đàn ông giàu có ở Đế Đô đều có vợ ở nhà, nhưng bên ngoài lại lén lút nuôi vợ bé, chuyện đó xảy ra ở khắp mọi nơi.

Không nói đâu xa, chính là nhà họ Chiến của con, còn có nhà họ Nghiêm nữa, chuyện nuôi vợ bé cũng không có gì là lạ, tại sao con lại không được chứ?”

Chiến Hàn Quân chỉ muốn mau chóng đuổi ông cụ đi, giọng điệu lanh lảnh nói: “Ông ngoại, ông có biết những người đàn ông đã có vợ còn có tình nhân tùm lum ở khắp nơi bên ngoài nhìn thì hào nhoáng, nhưng nếu xét theo riêng tư thì ở trong nhà lại loạn đến mức gà bay chó chạy hay không.

Làm sao con có thể để Linh Trang sống trong môi trường tối tăm hỗn loạn đó được chứ?”

Đối mặt với một Chiến Hàn Quân ngoan cố, ông cụ chỉ có thể dùng đạo lý để thuyết phục đối phương: “Hàn Quân, ba mẹ của Chu Mã là thần hộ mệnh của Dư Gia Trại chúng †a. Khi Chu Mã được vài tháng tuổi, mẹ của cô ta vì muốn chuyển dân làng, canh giữ Thiên Khiếm Khẩu, đã hy sinh mạng sống của mình. Ba cô ta phải ngậm đẳng nuốt cay nuôi dưỡng cô ta lớn khôn. Ông ngoại đã mắc nợ gia đình Chu Mã quá nhiều rồi, cho nên năm đó đã đồng ý với một nguyện vọng.

của ba mẹ Chu Mã, đó chính là thực hiện yêu cầu của Chu Mã thành sự thật. Vì vậy, ông ngoại khẩn cầu con giúp ông thực hiện nguyện vọng nhỏ nhoi của cô ta đi mà”

Nghiêm Linh Trang phẫn nộ đi xuống lầu nói: “Ông cụ, là ông đã mắc nợ nhà Chu Mã Không phải là anh Quân. Ôn không thể đem nợ nần của mình chuyển sang cho anh Quân được.”

Linh Trang trông có vẻ rất mềm yếu và dịu dàng, nhưng cô cũng máu phản nghịch.

Lời cầu xin của Dư ông cụ vừa đúng đã chạm đến máu phản nghịch của cô, Linh Trang cứ như đã biến thành một người khác vậy, trở nên hùng hổ doạ người.

Sự dịu dàng và hiền thục hoàn toàn không thấy đâu nữa.

Ông cụ là quan lớn cấp cao nhất lãnh đạo vào thời cuối, trong suốt cuộc đời của ông ta có vô số phụ nữ đã bợ đỡ săn đón ông ta. Trong thế giới quan của ông ta, phụ nữ nên dịu dàng như nước, ngoan ngoấn nghe lời, một người phụ nữ xinh đẹp của đàn ông, chỉ là một vật phụ thuộc mà thôi.

Rõ ràng, sự nổi loạn của Linh Trang đã khiến cho ông ta không vui lòng rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play