*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đứng dậy” Yêu Nghiệt nhìn chị cả bay phách lạc, gương mặt tàn nhẫn lại khôi phục như cũ. Giọng nói vô tình cũng khôi phục một chút nhiệt độ: “Rót cho tôi một cốc nước.”

Chị cả run rẩy đứng dậy, đi đến máy đun nước bên cạnh, rót cho anh ta một ly nước sôi rồi hòa lẫn với một ít nước lạnh. Lúc này mới xoay người đi đến trước mặt Yêu Nghiệt, hai tay cung kính dâng ly nước lên.

“Bố nuôi, mời uống nước.”

Yêu Nghiệt tiếp nhận ly nước, bởi vì giọng nói của chị cả có chút chua chát ngượng nghịu. Bỗng nhiên đặt ly nước lên bàn trà, sau đó kéo chị cả vào trong ngực của mình.

“Tại sao đột nhiên lại gọi bố nuôi thế?

Trước kia cô đâu có muốn gọi tôi như vậy.”

Mặt của chị cả đỏ đến tận mang tai, nhưng trong mắt lại vô cùng lạnh lùng, giọng nói mang theo oan ức: “Ngài lại không muốn cưới tôi, cho nên hẳn là tôi phải gọi ngài một tiếng bố nuôi chứ.”

“Chờ tôi tiêu diệt nhà họ Chiến ở Mạt Thế và Đế Độ, tôi sẽ cho cô một đám cưới nở mày nở mặt”

Đáy mắt của chị cả lộ ra vẻ hoang mang.



Chậu hoa rơi xuống đất, cô ta đưa tay đón lấy, mặc dù động tác cẩn thận từng li từng tí, thế nhưng vẫn phát ra tiếng vang “Ai?”

Yêu Nghiệt lao ra ngoài cửa sổ.

Cửu tỷ tỷ dắt lỗ tai, ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất nhận lỗi: “Bố nuôi, con không phải cố ý..”

‘Yêu Nghiệt nhìn thấy Hoa Vô Ưu, bỗng dưng khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng trâm xuống.

“Nghe thấy cái gì rồi?”

“Cái gì cũng nghe thấy. Hi hi.” Hoa Vô Ưu cười xinh đẹp.

Đại khái là bởi vì trong lòng cô ta, Yêu Nghiệt vẫn luôn là một người bố nuôi từ bi.

Cô ta không e ngại Yêu Nghiệt. Cho nên mới có thể bình thản ung dung nũng nịu.

‘Yêu Nghiệt cười từ ái: “Tinh nghịch. Đi đi, không sao đâu.”

Hoa Vô Ưu đứng lên, nhảy nhảy nhót nhót rời đi.

‘Yêu Nghiệt nhìn theo bóng lưng của cô ta, đáy mắt ngưng kết thành băng.

Cái gì cũng nghe thấy!

Như vậy kế hoạch muốn diệt trừ nhà họ Chiến của anh ta, Hoa Vô Ưu cũng nghe thấy?

trở lại trong phòng, chị cả Hoa Dung giống như rắn quấn đến, dụ nói: “Vì sao không giết cô ta?”

‘Yêu Nghiệt sâu xa nhìn Hoa Dung: “Cô bỏ được sao?”

Nụ cười của chị cả vặn vẹo. Nhưng trong lòng lại âm thầm thở phào một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play