Bé Tùng: “..

Bé Tùng chột dạ đuối lý không nhịn được: “Bớt nói nhiều lời, biểu diễn tiết mục gì?

“Biểu diễn tài năng”

Bé Tùng lập tức hiểu ra: “Anh muốn biểu diễn thắt nút tự cứu?”

Chiến Quốc Việt nói: “Đây chỉ là bước cuối cùng thôi. Anh nghĩ, mẹ mà nhìn thấy bản lĩnh của em, hẳn là về sau sẽ không lo lắng em bị người xấu lừa bán như vậy nữa.”

Bé Tùng im lặng: “Em đã lớn thế này rồi mà còn bị người khác lừa bán sao?”

Cậu lừa bán người khác còn tạm được.

Chiến Quốc Việt nói: “Nút thắt do anh buộc không ai có thể cởi được. Nếu em có thể cởi được nút thắt của anh, màn biếu diễn này coi như thành công.”

Bé Tùng không đề phòng duỗi hai tay ra: “Buộc đi. Để em nhìn xem rốt cuộc thiên tài nhỏ tuổi như anh có gì khác biệt. Trên đời này làm gì có nút thắt nào mà em không cởi được chứ.”

Chiến Quốc Việt quấn quanh dây thừng lên cổ tay của Bé Tùng, một vòng lại một vòng… Mỗi một vòng đều có cơ quan…

Bé Tùng nhìn những nút thắt to to nhỏ nhỏ kia, dào dạt ý cười.

Quả thật những nút thắt này đối với cậu mà nói chính là trò trẻ con.

Sau khi trói chặt hai tay của Bé Tùng, Chiến Quốc Việt hướng về phía Bé Tùng thông minh cười một tiếng, cũng không biết vì sao, cặp mắt kia giống như Dung Băng, nước động sóng sánh.

“Em cứ chậm rãi mà cởi nhé.” Ngay cả âm thanh cũng có chút ngưng nghẹn.

Bé Tùng hoài nghỉ nhìn Chiến Quốc Việt, bên trong cảm xúc bỗng nhiên sa sút của Chiến Quốc Việt, cậu giống như ngửi thấy một tia thương cảm.

Lúc tay của cậu dùng sức cởi dây thừng, chợt phát hiện cái dây thừng này thật sự giống như tấm thép, giam cầm tay của cậu, hoàn toàn không thể động đậy.

Bé Tùng bỗng tỉnh ngộ, nút thắt trong sợi dây thừng không khó, cái khó là keo sinh hóa được dùng trên sợi dây. Từng sợi dây thừng xoắn lại với nhau và hòa làm một, cậu không thể cởi được, cũng không có quá nhiều nội lực để đánh gãy chúng.

Bé Tùng nghỉ ngờ nhìn Chiến Quốc Việt, giờ phút này lại nhìn thấy Chiến Quốc Việt có khuôn mặt giống mình như đúc, trong lòng Bé Tùng xẹt qua nỗi bất an to lớn.

“Quốc Việt, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?

Chiến Quốc Việt không trả lời cậu mà chỉ đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, nhanh chóng lấy nước dỡ và bông tẩy trang mà cậu đã chuẩn bị ra.

Ngồi trước mặt Bé Tùng, cậu thận trọng trút bỏ lớp hoá trang cho Bé Tùng.

Bé Tùng hoảng sợ nhìn Chiến Quốc Việt: “Rốt cuộc anh muốn làm cái gì hả?”

Giọng nói của Chiến Quốc Việt già dặn, tràn ngập tang thương, nhưng lại vô cùng kiên định: “Bé Tùng, anh biết em không thích Quân Tình Điện, lựa chọn gia nhập Quân Tình Điện là do em bất đắc dĩ. Cho nên, quãng đường còn lại để anh đi giúp em đi.”

Bé Tùng hô: “Không thể.”

Chiến Quốc Việt nói: “Mặc dù thân thủ của anh không tốt bằng em, nhưng cũng không kém lắm đâu. Mấu chốt là, đầu óc của anh dùng tốt hơn em, anh máu lạnh hơn em, càng vô tình thì càng thích hợp với giết chóc.

Mà em lại giống như ánh nắng, lương thiện như vậy, mỗi lần giết người phóng hỏa, em nhất định sẽ gặp ác mộng đó…”

Bé Tùng đứng sững như tượng.

Cổ họng như bị chì chặn lại.

Chiến Quốc Việt lại hiểu rõ con người của cậu như vậy!

Không hổ là anh em song sinh cùng trứng.

“Nhiệm vụ lần này là Cửu Trương Đồ, mà vừa hay anh có thể lấy được nó. Lần này anh đến Quân Tình Điện, sau khi bàn giao nhiệm vụ sẽ xin xuất ngũ. Nếu như anh có thể thuận lợi về nhà, chúng ta rất nhanh sẽ được đoàn tụ thôi”

Bỗng nhiên Chiến Quốc Việt khổ sở cười: “Nếu như anh chưa trở về, về sau em sẽ phải vất vả hiếu kính hai phần rồi. Anh nghĩ, em hiếu thuận như vậy, sẽ không để cho anh thất vọng đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play