Linh Trang giận dữ hỏi: “Vì sao lại đánh nhau?”

Chiến Hàn Quân cùng Dư Nhân đồng thời im lặng.

Nghiêm Linh Trang đem ánh mắt chuyển Dư Tiền đang quỳ rạp trên mặt đất: “Dư Tiền, cậu nói”

Dư Tiền nói: “Cậu chủ nhà tôi không muốn chịu trách nhiệm với Nghiêm Tranh Ngọc…..”

Dư Tiền tuy rằng cũng cảm thấy cậu chủ đáng thương, cũng vì Nghiêm Tranh Ngọc đã cứu mạng anh ta, Dư Tiền không thể để cậu chủ cố tình làm bậy được, đem mạng của cô chủ nhỏ giao vào tay cậu chủ.

Linh Trang tức giận nắm chặt lòng bàn tay, tức giận nhìn Dư Nhân: “Thật sự là như thế sao?”

Dư Nhân không nói chuyện, hiển nhiên là thừa nhận những gì Dư Tiền nói.

Chiến Hàn Quân sợ Linh Trang tức giận, chạy nhanh tới kéo cánh tay của Linh Trang dịu dàng nói: “Được rồi, em đừng nóng giận.

Anh ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với chị ấy mà”

Khi nói xong anh ấy nghịch ngợm chớp chớp đôi mắt đào hoa nhìn Linh Trang, khuôn mặt tức khắc trở nên lộng lẫy và rực rỡ, Linh Trang bị vẻ đẹp của anh làm u mê, lửa giận trong lòng nguôi đi không ít.

Dư Nhân tức giận trừng mắt nhìn Chiến Hàn Quân: “Tôi không đồng ý”

Chiến Hàn Quân nhìn mặt mũi Dư Nhân bầm dập, lại nhìn Dư Tiền đang ở trên mặt đất, cảm giác giống như họ vừa trải qua một vụ tai nạn xe cộ may mà được sống sót vậy.

Anh nhìn Dư Nhân đột nhiên sinh ra một tia thương hại, áp chế cơn tức giận nói: “Mau chóng câm miệng lại nếu không muốn bị đánh”

Dư Nhân mặt sưng đỏ, tức giận chế nhạo.

“Già rồi phải học được khống chế tính nết của mình đi chứ, không nên hở một tí liền động thủ. Anh là quân tử, là một người đàng hàng chứ không phải một tên man rợ không phát triển”

Chiến Hàn Quân ghét nhất người khác nói mình già, đặc biệt là ở trước mặt Linh Trang mà nói anh già. Anh tức giận trừng mắt nhìn Dư Nhân, đáy mắt đầy tia lạnh giá.

Ánh mắt hung ác tỏ vẻ cảnh cáo Dư Nhân: Càng nói bóng nói gió sẽ khiến cho xương cốt của anh tan thành từng mảnh.

Linh Trang liếc Chiến Hàn Quân, Chiếc.

Hàn Quân lập tức thay đổi vẻ mặt trở nên ôn hòa và dịu dàng.

Dư Nhân chê cười nói: “Đường đường là Thái Tử điện hạ, bây giờ so với diễn viên chẳng khác gì nhau, sắc mặt tâm trạng biến hóa rất nhanh và dễ dàng.”

Chiến Hàn Quân hận không thể đem Dư Nhân cắt ra trăm mảnh, nhưng chính là ngại đang ở trước mặt Linh Trang, anh sợ mình tức giận sẽ dọa đến Linh Trang. Chỉ có thể một mình ôm lửa giận mà nuốt xuống bụng, nhìn Dư Nhân mà cười miễn cưỡng.

Tuy rằng Linh Trang là một người dễ tha thứ cho người khác, nhưng lại bênh vực người một cách quá đáng. Làm sao có thể chịu được cảnh nhìn anh trai của mình bị người khác điều khiển.

Linh Trang đi đến trước mặt Dư Nhân, nói: “Dư Nhân, tôi có chuyện muốn nói với anh. Anh mau đi theo tôi.”

Ánh mắt Dư Nhân tỏ ý cười, khoe khoang liếc mắt với Chiến Hàn Quân.

Sắc mặt Chiến Hàn Quân trở nên khó coi.

Dư Tiền nhìn thái tử điện hạ cao cao tại thượng cũng có ngày hôm nay, nhịn không được mà cười nhạo.

Chiến Hàn Quân một chân đạp lên trên đùi Dư Tiền, khiến cho Dư tiền đau đến nổi phải la toáng lên.

“Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý” Chiến Hàn Quân tuy rằng nói xin lỗi, nhưng trên mặt không hề có một tia áy náy nào cả.

“Anh chính là cố ý” Dư Tiền la toáng lên Linh Trang đã đi xa, Hàn Quân cúi xuống nhìn Dư Tiền, sau đó lại co thêm một chân đá anh ta thêm một cái, đắc ý nói: “Cậu nói đúng, tôi chính là cố ý đó.”

Dư Tiền uất ức.

Lòng dạ thật là hiểm độc.

Linh Trang đi đến bên cạnh Dư Nhân, lập tức đi thẳng vào vấn đề nói: “Dư Nhân, tôi hi vọng anh có thể hết lòng đối xử tử tế với chị tôi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play