*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi Chiến Hàn Quân đang vội vàng sửa chữa sân nhỏ của viện Thanh Phong, Linh Trang cũng không rảnh rỗi.

Cô không phân biệt ngày đêm thêu một bộ đồng tâm kết, một dải dây dài màu trắng, hai đồng tâm kết một trái một phải, ở giữa là một nhánh lăng tiêu đằng xâu chuỗi hai phía.

Thêu xong, Linh Trang liền mang đồng tâm kết đến cho Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng ở Vườn Hàn Thủy.

Chiến Quốc Việt đang đánh cờ với Thanh Tùng, cậu bé chiếu tướng, vô cùng đắc ý nhìn Thanh Tùng đang rơi vào hoàn cảnh khó khăn, thích thú nói: “Ngoại trừ đầu hàng, em đã không còn đường nào để đi.”

Thanh Tùng không chấp nhận, không phục ngẩng đầu nhìn Chiến Quốc Việt: “Em thừa nhận đầu óc anh thông minh hơn em, mấy cái chuyện lý luận suông này anh đúng là lợi hại hơn em nhưng nếu ra tay thật, chút căn cơ võ thuật kia của anh tuyệt đối không phải là đối thủ của em”

Chiến Quốc Việt cất bàn cờ đi, tức giận nói: “Vậy thì chúng ta thử xem”

Thế là hai đứa bé lao vào đánh nhau ở khoảng cách gần.



Chỉ là chờ sau khi hai người chạy ra ngoài sân mới phát hiện ra kiến trúc xung quan vẫn không hề nhúc nhích, ngọn núi phía cây cũng lười lay động.

“Không phải là động đất hả?” Nghiêm Mặc Hàn sờ ót, trên mặt đầy hiếu kỳ.

Anh Nguyệt kéo ống tay áo của anh ta, chỉ về phía phòng Chiến Quốc Việt: “Mặc Hàn, nhìn kìa?”

Lúc này, nóc nhà của Chiến Quốc Việt đã bị chọc thủng mấy lỗ, chợt có đồ trang trí nhỏ giống như bình hoa bay ra khỏi cửa sổ.

“Bọn nó đang làm gì thế?” Anh Nguyệt vô cùng khó hiểu.

Nghiêm Mặc Hàn suy nghĩ thoát tuyến “Anh mới từng thấy qua xe chấn, ngựa chấn, mẹ ơi, hai đứa nhỏ này chơi sụp nhà luôn, không phải quá kịch liệt rồi chứ?”

Anh Nguyệt dùng sức nhéo mông anh ta một cái: “Anh không thấy hai đứa nó đang đánh nhau hả?”

Nghiêm Mặc Hàn ung dung nói: “Quốc Việt nhà chúng ta thông minh như vậy, người có thể ăn hiếp nó còn chưa được sinh ra đâu.

Yên tâm đi, cứ để hai đứa tiếp tục, dù sao chắc chắn không phải là Quốc Việt nhà chúng ta ăn thiệt”

“Hơn nữa, Vườn Hàn Thủy này là biệt viện của tên khốn Dư Nhân kia, hai tổ tông này phá hư biệt viện của tên đó không phải là chuyện tốt sao?”

Trên gương mặt xinh đẹp của Anh Nguyệt hiện rõ vẻ tức giận, thở phì phì, phất tay áo đi về phía phòng của Chiến Quốc Việt: “Dám bắt nạt Quốc Việt nhà chúng ta, xem chúng ta là người trong suốt sao?”

Nghiêm Mặc Hàn lo lắng cho Anh Nguyệt nên cũng đi theo.

Hai người lén lén lút lút đi đến cửa phòng Chiến Quốc Việt, vốn định núp sau cánh cửa nghe lén động tĩnh bên trong, ai ngờ cánh cửa đột nhiên ngã xuống, đè trên người bọn họ “Ai da” Anh Nguyệt rên rỉ.

“Ui chao, đau chết bản tiên” Nghiêm.

Mặc Hàn khoa trương gào lên.

Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng vội vàng dựng cánh cửa lên, Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt chật vật bò dậy.

Hai người im lặng nhìn Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng. Quần áo của Thanh Tùng bị phá rách, ống quần Chiến Quốc Việt cũng bị chém đứt, trên người cả hai đều treo mấy miếng cờ màu tung bay, thê thảm không nỡ nhìn.

Lúc này Nghiêm Mặc Hàn mới cảm nhận được tình hình nghiêm trọng, mảng: “Hai đứa bây không được phép đánh nhau.”

Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng đều xem lời nói của anh ta như gió thoảng bên tai, càng đánh nhau kịch liệt hơn.

Nghiêm Mặc Hàn tức giận rống lên: “Hai đứa như thế nào mới chịu dừng tay?”

“Trừ khi anh ấy nhận thua”

“Trừ khi em ấy nhận thua”

Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng cùng đồng thanh nói.

Nghiêm Mặc Hàn nhặt côn gỗ bên cạnh, chỉ vào Thanh Tùng đe dọa: “Không cho phép ăn hiếp Quốc Việt nhà tôi, tôi cảnh cáo cậu, Quốc Việt nhà tôi mà có chuyện gì không may xảy ra, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play