Trước đây cậu cho rằng, mẹ không tìm được cậu thì nhất định sẽ từ bỏ tìm kiếm. Không ngờ tình yêu của mẹ dành cho cậu cậu lại là sự ngoan cố “Sinh mạng không ngừng, thì tình yêu cũng không dừng”.

Chiến Quốc Việt càng lúc càng tức giận, cậu bỗng nhiên tức giận túm Bé Tùng lại, rồi đè cậu vào cửa sổ thủy tinh, giận dữ nói: “Bọn anh vẫn nghĩ là khi tới nơi này, nguy hiểm lớn nhất chính là sợ Mạt Thế phát hiện ra thân phận của mình. Sợ Mạt Thế biết nhà họ Chiến còn sống, sẽ tiếp tục tìm nhà họ.

Chiến gây phiền phức”

“Nhưng anh không bao giờ nghĩ rằng, kết quả người tổn thương bố mẹ lại là người họ yêu nhất”

“Sao mà em lại có thể ra tay được chứ?”

Tùng xấu hổ nói: “Em không cố ý ổn thương bọn họ. Anh hãy tin tưởng muốn em”

Chiến Quốc Việt thấy đáy mắt Bé Tùng đỏ ngầu, cậu buông Bé Tùng ra.

Bé Tùng cầu xin nói: “Anh dẫn bọn họ trở về đế đô đi”

Cậu thật sự không nhãn tâm khi thấy mẹ phải chịu đựng quá nhiều vì mình.

Chiến Quốc Việt nức nở nói: “Em cho rằng không tìm được em thì họ sẽ từ bỏ ý định của mình sao?”

Bé Tùng nói: “Ở đây quá nguy hiểm”

Chiến Quốc Việt liếc nhìn cậu, sáng láng nói: “Nguy hiểm đến từ đâu?”

“Mạt Thế” Bé Tùng nói.

Chiến Quốc Việt giễu cợt: “Em sai rồi.

Nhà họ Chiến chúng ta đã cùng nhà họ Dư dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp”

Bé Tùng vô cùng phẫn nộ: “Nhà họ Dư giết hại chúng ta thê thảm như vậy, tại sao phải tha cho bọn họ chứ?”

Chiến Quốc Việt nói: “Mẹ đã nếm trải nỗi đau mất con, nên có thể hiểu được nỗi đau mất đi một người con gái của nhà họ Dư.

Cho nên mẹ lựa chọn tha thứ cho nhà họ Dư”

Bé Tùng kinh ngạc.

Chiến Quốc Việt lại nói: “Mẹ nói, chúng ta trước đây chỉ biết sức mạnh của lòng căm thù mạnh mẽ bao nhiêu. Nhưng không biết tình yêu cũng rất mạnh mẽ. Vì mất đi đứa con gái yêu quý của mình, nhà họ Dư bởi vì đau mất con gái rượu mà tàn sát nhà họ Chiến, giống như mẹ vì yêu mà sinh hận”

“Mẹ bây giờ, chỉ cần nghe thấy hai từ Yêu Nghiệt là trở nên cáu kỉnh điên cuồng”

Bé Tùng tỉnh ngộ, thảo nào lần trước sau khi mẹ nghe nói cậu tên là Yêu Nghiệt thì lại nóng nảy với cậu như vậy. Một người dịu dàng như mẹ, cho dù thân thể tê liệt cũng muốn đồng quy vu tận với cậu.

Bé Tùng lập tức hiểu rõ, nhà họ Dư phải gánh chịu nỗi đau mất đi đứa con gái yêu quý.

Cũng càng hiểu hơn, mẹ yêu cậu sâu đậm như thế nào.

“Có phải hôm nay muốn ăn bữa cơm đoàn viên không?” Bé Tùng bỗng nhiên cười rộ lên.

“Ừm” Chiến Quốc Việt gật đầu.

Sợ Bé Tùng nghi ngờ, Chiến Quốc Việt cố giải thích: “Mẹ nói, năm nay là năm đầu tiên nhà họ Nghiêm nhận nuôi dì Ngọc, cũng là năm đầu tiên cô Anh Nguyệt gả cho nhà họ.

Nghiêm. Cho nên theo lý mà nói thì nên ăn bữa cơm đoàn viên cùng họ.”

Bé Tùng cười nói: “Bữa cơm đoàn viên năm nào cũng nên ăn, không thể vì em mà làm mọi người ấm ức được, như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến vận may của em”

Chiến Quốc Việt không nói gì.

Bé Tùng bỗng nhiên ngước mắt nhìn Chiến Quốc Việt, cầu khẩn nói: “Mang tù nhân em đây cùng đi ăn bữa cơm đoàn viên nhé?”

Chiến Quốc Việt nhìn Bé Tùng với ánh mắt lạnh lùng.

Từ đầu tới cuối trong lời nói của Bé Tùng luôn duy trì khoảng cách không gần không xa, rất rõ ràng, cậu vốn không muốn nhận bọn họ.

Chiến Quốc Việt lạnh như băng nói: “Em cùng ăn bữa cơm đoàn viên với bọn anh cũng được, tuy nhiên em cần chuẩn bị tâm lý.

Chỉ là những điều tồi tệ mà em đã làm với bố và mẹ trước đây, không tránh khỏi bị họ công kích.”

Bé Tùng nghĩ đến cảnh bị người thân yêu nhất của mình công kích thì không khỏi co rụt lại thành một quả bóng, nằm lấy cánh tay.

Chiến Quốc Việt làm nũng: “Anh sẽ bảo vệ em mà đúng không?”

Chiến Quốc Việt lườm cậu: “Chuyện do mình làm thì phải có can đảm gánh chịu trách nhiệm.”

Bé Tùng nghĩ đến bố đã mở ra một khoảng trời xanh cho nhà họ Chiến, trách nhiệm và lòng dũng cảm ấy làm cho cậu bắt đầu kính nể.

Cậu là con của bố, hẳn là cậu cũng làm một cây đại thụ che trời, cao đến mức không thể chạm tới giống như bố.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play