Chiến Quốc Việt khóa còng của Thanh Tùng vào cột đầu giường, lại cởi trói cho cậu.
  1. Sau đó từ trên cao nhìn xuống Thanh Tùng ngồi ở trên giường, dò hỏi: “Cơm muốn ăn gì?”


Mặc dù giọng nói không có nhiệt độ, nhưng cũng không còn sự xa cách và thờ ơ từ chối người ngoài ngàn dặm như bình thường.

Thanh Tùng chớp cặp mắt đào hoa phong tình vạn chủng, tỏ ra đáng yêu: “Bánh chẻo.”

Chiến Quốc Việt nhíu mày!

Nghiêm Mặc Hàn lại oán giận kêu la: “Không có bánh chẻo. Nhà của chúng ta đã không ăn bánh chẻo đoàn viên gần bốn năm rồi”

Thanh Tùng ngây ngốc cả người.

Bố mẹ không ăn bữa cơm đoàn viên là bởi vì thiếu cậu sao?

Đáy mắt Thanh Tùng hiện lên vẻ hổ thẹn.

Chiến Quốc Việt nhìn vẻ mặt của Thanh Tùng buồn bực nói: “Cậu chờ đấy”

Sau đó giậm chân đi ra ngoài Nghiêm Mặc Hàn ngốc cả người: “Quốc.

Việt đây là muốn cãi lời bố mẹ nấu bánh chẻo cho cậu?”

Nghiêm Mặc Hàn lộ vẻ mặt như gặp phải quỷ, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Thanh Tùng: “Có phải cậu đã đã dùng phép thuật gì đó để đầu độc Quốc Việt nhà tôi hay không? Nếu không sao nó nghe lời cậu như vậy?”

Thanh Tùng nháy mắt với Nghiêm Mặc Hàn, cậu vốn là thiếu niên bất cần đời, cộng thêm khuôn mặt đẹp đẽ, nên có thể nói mỗi cái nhăn mày đều mang vẻ mê hoặc lòng người.

Nghiêm Mặc Hàn rùng mình, đứng xa Thanh Tùng hơn.

“Cậu nhỏ” Thanh Tùng cố gảng lừa gạt sự tín nhiệm của anh ta để anh ta mở khóa cho cậu.

Nghiêm Mặc Hàn lại đề phòng cậu, vươn tay ngăn lại nói: “Đừng gọi tôi là cậu. Tôi không thừa nhận quan hệ của mấy người đâu?”

Thanh Tùng nói: “Cậu giúp cháu mở khóa, cháu có thuốc nhỏ mắt giải độc cho cậu”

Nghiêm Mặc Hàn nhất thời hơi dao động: “Cháu có thuốc nhỏ mắt giải độc thật?”

Thanh Tùng gật đầu.

Nghiêm Mặc Hàn xê dịch chậm rãi đi về phía Thanh Tùng, trên mặt lộ ra vẻ đề phòng.

Thanh Tùng cười xấu xa nhìn anh ta: “Ở trong quần áo của cháu. Cậu đến phòng tắm lấy quần áo ra”

Nghiêm Mặc Hàn cảnh Cáo nói: “Cháu đừng đùa bỡn bịp bợm.”

Nhưng anh ta ngoan ngoãn đi vào phòng tắm, lấy thuốc nhỏ mắt giải độc trong quần áo ra. Sau đó đi tới Thanh Tùng nói: “Qua đây cháu cho cậu biết phương pháp sử dụng?”

Nghiêm Mặc Hàn đứng từ xa: “Nói đi.”

Thanh Tùng nhìn cự ly xa giữa hai người, nghiêm mặt nói: “Cháu sẽ không ăn cậu, cậu sợ cháu như vậy làm gì?”

Nghiêm Mặc Hàn làm như có thật nói: “Nhưng cháu ăn Chiến Quốc Việt.”

Thanh Tùng: “…”

Thanh Tùng bướng bỉnh nói: “Rõ ràng là anh ấy ăn cháu?”

Sau đó nâng xiềng xích trên tay lên, cười còn rực rỡ hơn hoa trên núi: “Cháu là thụ.”

Nghiêm Mặc Hàn chán nản.

“Tôi nhổ vào. Buồn nôn” Sau đó xoay người đi.

Nghiêm Mặc Hàn hết sức khẩn cấp chạy vào trong phòng Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang, gào kêu: “Đại ca, Linh Trang..

Hỏng rồi hỏng rồi.”

Chiến Quốc Việt mở cửa ra, ngưng mắt nhìn Nghiêm Mặc Hàn với vẻ chết chóc.

Nghiêm Mặc Hàn im lặng.

“Làm sao vậy?” Chiến Hàn Quân hỏi.

Chiến Quốc Việt chặn ở cửa, Nghiêm Mặc Hàn vào không được, chỉ có thể ngửa cổ hét lên: “Ông cụ non nhà em yêu sớm rồi”

Chiến Hàn Quân giống như nghe thấy chuyện không có thật, kiên định nói: “Anh lầm rồi”

Nghiêm Mặc Hàn nói: “Chắc chắn là thật.

Anh tận mắt nhìn thấy. Nó đã bị nhúng tràm Chiến Quốc Việt không thể không bịt miệng Nghiêm Mặc Hàn.

Chiến Hàn Quân nghe thấy giọng nói Nghiêm Mặc Hàn càng lúc càng trở nên hít thở không thông, nhất thời nhẫn lông mày.

Hành động này của Chiến Quốc Việt, có nghỉ ngờ giấu đầu lòi đuôi “Quốc Việt, để cho cậu vào” Chiến Hàn Quân ra lệnh.

Nghiêm Mặc Hàn đắc ý chạy vào, bắt đầu phát huy tài hùng biện, nói không ngớt: “Có phải em gái anh đang ngủ không?”

Liếc liếc mắt vào phòng khách, Linh Trang không có ở đó, anh ta mới nói: “Tốt, không cần em trả lời anh, anh cũng biết em ấy đang ngủ. Thừa dịp Linh Trang ngủ, anh nói ngắn gọn thôi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play