Mỗi khi Chiến Quốc Việt sợ hãi, thể hiện trạng thái kiệt sức, suy nhược. Lúc này cậu bé đang dựa vào vai Chiến Hàn Quân, đôi mắt híp lại, dường như không còn chút khí lực nào, chỉ muốn ngủ.

Lạc Thanh Du nhìn Quốc Việt, nhưng Chiến Hàn Quân lại nhìn Lạc Thanh Du Cô đang mặc bộ đồ ngủ bằng vải cotton, quần dài tay và áo khoác ngắn, thoạt nhìn, cô đang vội vàng đến thăm Quốc Việt mà không có thời gian để trang điểm.

Chiến Hàn Quân rất ngạc nhiên, rốt cuộc trong trí nhớ của anh, tất cả phụ nữ tiếp cận anh đều rất cố gảng, dù là trang điểm hay quần áo, thậm chí là móng tay, họ đều sẽ dành tâm tư.

“Vào đi” Vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng, bình tĩnh. Nhưng trong lòng anh có một cảm giác rất lạ.

“Quốc Việt không sao chứ?” Lạc Thanh Du hồi hộp hỏi.

Chiến Hàn Quân đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại của Lạc Thanh Tùng, vừa thản nhiên đáp lại Lạc Thanh Du: “Thằng bé nhát gan, có chút sợ hãi.” Lạc Thanh Du nhìn Chiến Hàn Quân đã chìm vào giấc ngủ mà đau lòng nhớ lại những chuyện ma quái mà Lạc Thanh Tùng vừa nói với cô, cô cảm thấy cần phải nói chuyện với Chiến Hàn Quân.

“Hai người ngôi đi, tôi đặt Quốc Việt lên giường trước” Chiến Hàn Quân quay người lên lầu.

Một lúc sau, Chiến Hàn Quân đưa Quốc Việt vào phòng ngủ sắp đặt, anh đi đến khu vực ghế sô pha, ngồi bên cạnh Lạc Thanh Tùng.

Lạc Thanh Du ôm Thanh An và ngồi đối diện với anh.

Lạc Thanh Du do dự một chút, cuối cùng lên tiếng: “Chiến Hàn Quân, có một số chuyện anh có thể không thích nghe, nhưng vì con, tôi nghĩ cần phải nói cho anh biết” Thái độ lịch sự khiến Chiến Hàn Quân nhíu mày.

“Nói đi” Chiến Hàn Quân không đủ hiểu cô sao? Ngoài mặt thì thiện lương, bên trong lại đen tối hai mặt. Cho dù anh từ chối cô, cũng không thể ngăn cản miệng của cô.

“Quốc Việt nhát gan như thế, những câu chuyện kinh dị về yêu ma và quái vật kia không nên đọc cho Quốc Việt ăn như một câu chuyện ru ngủ được” Lạc Thanh Du bình tĩnh nhìn Chiến Hàn Quân.

Đôi mắt đào hoa của Chiến Hàn Quân bị bao trùm lên một tầng mê muội, giống như nghe được chuyện hài hước nhất, anh cười mỉa mai: “Ai nói với cô rãng tôi sẽ kể cho Quốc.

Việt nghe những câu chuyện ma quái kinh khủng kia?” Lạc Thanh Du mới nhận ra rằng cô đi đến kết luận này chỉ dựa trên phán đoán nội dung cuộc gọi của Thanh Tùng với Quốc Việt.

Bây giờ xem ra phán đoán của cô có vẻ hơi tùy tiện.

“Hôm nay Quốc Việt sợ hãi vì Thanh Tùng đã nói chuyện với thằng bé những chuyện ma quái ghê gớm” Lạc Thanh Du có vẻ xấu hổ vì đã đố oan cho Chiến Hàn Quân, giọng nói của cô nhỏ xuống.

Chiến Hàn Quân vô cùng kinh ngạc, truy tìm ngưồn gốc khiến Quốc Việt kinh hãi, thậm chí các chuyên gia tư vấn tâm lý của Quốc.

Việt cũng tích cực điều tra nguyên nhân nhưng hai năm qua vẫn không có tiến triển gì.

Không ngờ với sự xuất hiện của Lạc.

Thanh Dụ, lại có thể nhanh chóng tìm ra nguyên nhân của sự sợ hãi của Quốc Việt như vậy? Mặc dù anh không chắc đây có phải là nguyên nhân cuối cùng khiến Quốc Việt mắc chứng tự kỷ hay không, nhưng đây chắc chắn là một trong những nguyên nhân khiến Quốc Việt phát bệnh, có vẻ như anh đã đánh giá thấp vai trò của mối liên hệ giữa mẹ và con.

Chiến Hàn Quân nhìn Lạc Thanh Du một cách nghiêm túc, đây là lần đầu tiên kể từ khi anh quen cô, anh sẵn sàng dành thời gian để nhìn cô một cách nghiêm túc.

Lạc Thanh Du tuy mảnh khảnh, nhưng.

thân hình lại chỗ lồi chỗ lõm đầy đủ.

Khuôn mặt to bằng lòng bàn tay, nhưng đôi má hơi có chút thịt rất dễ thương, đôi mắt †o tròn đen láy, trông rất ngây thơ và sáng sủa.

Nét đẹp của cô giống như một vũng suối trong vắt, khiến lòng người hơi gợn sóng.

Cô có làn da trắng và những đường nét thanh tú, điều này làm cho cô có một sức hút đặc biệt, khiến người ta không nhịn được mà ngắm nhìn.

Thực tế, cô rất đẹp Không phải kiểu xinh đẹp lộng lẫy động lòng người, mà là xinh đẹp thanh thuần như một cô thôn nữ trong rừng vậy.

“Lạc Thanh Du..“ Chiến Hàn Quân đột nhiên gọi cô, giọng nói không còn lãnh đạm và vô tình nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play