Dư Nhân thêm dầu vào lửa: “Ôi, ông nội, ông nghe đi, thẳng nhãi ranh này có phải là muốn ăn đánh rồi không?”
Rồi lại giận dữ khiển trách Chiến Quốc Việt: “Chiến Quốc Việt, đó chính là chỗ của các trưởng lão Mạt Thế chúng ta. Cậu là thế hệ con cháu, tuổi còn nhỏ, không có tư cách để ngồi ở đó”
Chiến Quốc Việt đứng lên, xin lỗi nói: “Ồ, hóa ra ở Trại nhà họ Dư, dùng tuổi tác để quyết định quyền nói chuyện. Con còn tưởng rằng, người có năng lực sẽ ở trên những người bình thường chứ.”
Lời này nói ra, ông cụ lập tức thay đổi không phải là không hiểu lễ nghi giáo điều, mà là quá ngông cuồng.
Dư Nhân cười hì hì nói: “Chiến Quốc Việt, muốn có quyền nói chuyện ở Trại nhà họ Dư, vậy thì phải vượt ải. Nhưng nếu cậu không thừa nhận cậu là người của Trại nhà họ Dư, vậy cậu cũng không có tư cách vượt ải.”.
ngôn tình sủngDư Nhân chắc chắn Chiến Quốc Việt sẽ không thừa nhận thân phận.
Anh ta chính là muốn cản trở từ bên trong, để cho Chiến Quốc Việt không mượn binh được.
Thanh An bỗng nhiên nói: “Có phải chỉ cần là người của Trại nhà họ Dư là có thể vượt ải không?”
Xưa nay Thanh An là người ngây thơ, Dư Nhân không hề phòng bị liền gật đầu.
Thanh An lại hỏi: “Có phải sau khi thành công vượt qua ải, có thể đạt được chức danh tương ứng trong Trại nhà họ Dư không ạ?”
Dư Nhân khinh bỉ nói: “Đúng vậy. Nhưng cho dù anh em các cậu hợp tác qua ải, cũng chưa chắc có thể thành công đạt được vị trí tướng quân, không lấy được vị trí đó, các cậu sẽ không mượn được binh đâu.”
Chiến Quốc Việt đã sớm nhìn không quen bộ mặt đạo đức giả của Dư Nhân, quyết định dập tắt khẩu khí kiêu ngạo của anh ta, để cho anh ta ở trước mặt cậu cả đời không ngẩng đầu lên được.
Vì thể vẻ mặt u ám dò hỏi Dư Nhân: “Chú đang ở chức vị nào vậy?”
Dư Nhân kiêu ngạo nói: “Chú không có tài cán gì, chức vụ thiếu tướng”
Chiến Quốc Việt khinh bỉ nói: “Thiếu tướng mà thôi, có gì mà đắc ý chứ”
Sau khi Dư Nhân bị Chiến Quốc Việt khinh bỉ, trợn mắt, nói: “Cậu cho rằng thiên quan Trại nhà họ Dư chúng ta dễ vượt qua như vậy sao?
Chiến Quốc Việt nói: “Chú cảm thấy nó khó, là bởi vì chú kém mà thôi.”
Dư Nhân tức giận đến hộc máu. Cuối cùng vuốt vuốt ngực, âm thầm suy nghĩ lại rất lâu: “Ông đây không chấp nhặt với cậu ta.
Đồ thanh niên dốt nát”
Sau đó buồn bực nhìn Chiến Quốc Việt: “Chiến Quốc Việt, cậu cũng đừng làm miệng nhanh hơn não. Tôi hỏi cậu, cậu có tư cách vượt ải không?”
Chiến Quốc Việt cùng Thanh An kề vai đi đến trước mặt ông cụ, quỳ xuống, đồng thanh nói: “Chắt trai Chiến Quốc Việt chào ông cố ngoại.”
“Chắt gái Thanh An chào ông cố ngoại”
Hạnh phúc đến quá đột ngột. Ông cụ Niên ngây ngốc ngẩn ra tại chỗ Rất lâu sau, nước mắt rơi đầy mặt ông cụ, bàn tay run rẩy kéo hai đứa bé lên.
“Ngoan, ngoan lắm”
Dư Nhân chu miệng. Anh ta dám khẳng định, ông nội cũng không vừa lòng đối với Chiến Quốc Việt ngạo mạn vô lễ.
Chẳng qua Chiến Quốc Việt gọi ông ấy một tiếng ông cố ngoại, sự nóng giận của ông nhất thời tan biến.
Trong lòng vừa vui mừng, liền dẹp hết định kiến đối với Chiến Quốc Việt sang một bên.
“Quốc Việt muốn mượn binh, muốn mượn bao nhiêu thì mượn bấy nhiêu.” Lời nói của ông cụ như nuốt chửng cả sông núi Dư Nhân thấy thế không ổn, vội vàng ngăn cản nói: “Ông nội, ông thương cháu chắt của ông, cháu không có ý kiến, nhưng ông không thể phá vỡ quy củ của Trại nhà họ Dư được”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT