Mặt mày ông cụ Niên nhãn lại: “Thắng nhóc thối, mày đón năm mới bằng cách rủa tao có phải không?”
Dư Nhân đáp: “Ông cũng đã nhiều tuổi rồi, còn học những chiêu trò khóc lóc, gây rối, treo cổ của đàn bà, ông không thấy xấu hổ sao, cháu còn cảm thấy xấu hổ thay ông đây”.
truyện tiên hiệp hayDư Niên trợn mắt nhìn: “Tao nhớ cô của mày, cảm thấy đau buồn, có gì sai sao?”
Dư Nhân trực tiếp vạch trần suy nghĩ của ông: “Ông này, đừng làm bộ đạo đức giả như vậy được không? Rõ ràng là ông nhớ cháu ngoại quý báu của ông, muốn ăn tết cùng cháu ngoại. Người ta hết lần này đến lần khác không để ý đến ông. Nhưng không thể hạ mình đi mời người ta, chỉ có thể ủ rũ mà nằm ở đây”
Ông cụ Niên lườm anh ta, cười nhạo đáp: “Ô, thằng nhóc này ghê gớm đấy. Mày đã thông minh đến vậy, vậy sao mày còn để cho tên thích khách kia trói trong hang rồi kêu thét cả ngày mà trời không biết đất không hay?”
Cái tính hẹp hòi của ông không phải tự nhiên mà nhiều người biết, ông vẫn trả thù như thường đối với con cháu của mình.
Kiểu nói hùng hồn của ông làm cho Dư Nhân bị tổn thương đến mức không có cách nào để chống đỡ: “Cháu muốn biết, rốt cuộc làm thế nào để thần tiên hạ phàm, dạy cho ông một bài học. Ông đấy, bây giờ rõ ràng là người nhà họ Dư, ông không được lơ là luyện tập võ thuật cho bản thân mình. Nếu ông yếu ớt, thì sẽ bị người khác bắt nạt rất thê thảm”
Dư Nhân đưa mắt nhìn ngón tay bị bong tróc móng của mình, con mắt dần trở nên tối tăm.
“Mối thù này, Dư Nhân con, sớm muộn sẽ phải trả lại”
Ông cụ sụt sịt nói: “Đến cả người ta là ai mày còn không biết? Mày tìm ai để báo thù đây’ Trong đầu Dư Nhân nhớ lại giọng nói và điệu cười của tên thích khách, còn cả cái giọng điệu khi thốt ra muốn thiêu chết anh ta, rõ ràng chính là con trai ngoan của Chiến Hàn Quân.
Anh ta nghỉ ngờ đó là Chiến Quốc Việt.
Khổ nỗi lại không có bãng chứng: “Ông à, nếu như cháu tìm được tên thích khách này, cháu phải lột da của nó, đến lúc đó ông đừng có mà cản cháu” Dư Nhân lộ ra một ánh mắt tính toán ranh ma.
Đôi mắt ông cụ thầm rơi lệ. Đừng thấy ông ấy bây giờ vui vẻ cười nói với cháu trai, nhưng lúc mà Dư Nhân bị thương nặng vừa được Dư Tiền cõng về, lúc đó ông ấy hận không thể ra tay chặt đầu giết chết tên thích khách đó.
Vì vậy mà đối với hành động muốn trả thù tên cướp của Dư Nhân, ông chỉ cảm thấy hả giận “Cho dù là cháu muốn lột da, rút gân, uống máu, ông sẽ không ngăn cản” Liếc mắt nhìn Dư Nhân bị thù hận.
Ồ kích động anh ta. “Chỉ sợ răng cháu không có đủ bản lĩnh để bắt được nó thôi”
Dư Nhân nhìn ông cụ một cách gian ác, ấp úng đáp: “Chỉ sợ tới lúc đó ông không nỡ để cháu làm khó dễ cậu ta”
Ngay lúc đó, Dư Tiền bỗng nhiên chạy vào với vẻ mặt hoảng loạn lo lắng.
*Ông ơi, cậu chủ, cậu cậu chủ, không xong rồi”
Dư Tiền vừa chạy đến, liền nhận được hai ánh mắt khinh thường. Ông cụ tận dụng mọi cơ hội để chế giễu cháu của mình: “Nhìn xem người mà cháu dạy dỗ đấy, vừa gặp chút chuyện nhỏ liền la hét um sùm lên rồi”
Dư Nhân hận đã dạy dỗ không thành trừng mắt nhìn Dư Tiền: “La hét cái gì chứ?”
Dư Tiền sau khi bị ông xem thường, cố gắng bình tĩnh trở lại: “À, không có gì ạ, chỉ là người nhà họ Chiến đến rồi.”
Anh ta vừa nói xong, ông cụ ốm yếu liền từ trên giường bật dậy, vô cùng phấn khởi đáp: “Cháu ngoại yêu quý của tôi đến rồi? Tôi phải đi xem xem”
Sau đó chạy ra ngoài nhanh như một cơn gió.
Dư Nhân và Dư Tiền mắt trợn tròn ngạc nhiên.
Dư Tiền khen ngợi nói: “Ông nhìn xa trông rộng, quả thật là bảo đao chưa già”
Dư Nhân tỉ mỉ hỏi: “Rốt cuộc là ai tới đây? Làm anh sợ hãi như vậy? Đúng là làm tôi mất hết mặt mũi.”
Dư Tiền gãi đầu nói: “Là Chiến Quốc Việt và Thanh An”
Dư Nhân nghe đến tên của Chiến Quốc Việt, vẻ mặt bình thản bỗng trở nên điên cưồng, hai tay nằm chặt lại, tiếng bẻ khớp tay kêu răng rắc.
“Thăng nhóc thối này quả nhiên ở quận Đào Hoa. Tôi biết chính là nó mà”