*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.: Đen là đen, trắng là trắng, vĩnh viễn không bao giờ lẫn lộn
Dư Nhân bày ra bộ dạng tình thâm như biển với Linh Trang khiến Chiến Hàn Quân hận không thể đập cho anh ta một trận tơi bời.
“Dư Nhân, tôi cảnh cáo cậu. Bỏ Linh Trang ra khỏi đầu cậu, cho dù kiếp sau kiếp sau nữa, bọn tôi mãi mãi là của nhau. Sống, Linh Trang là người của tôi, chết, Linh Trang là ma của tôi. Tôi không cho phép bất cứ kẻ nào mơ tưởng cô ấy” Chiến Hàn Quân phẫn nộ túm lấy cổ áo Dư Nhân, hung ác cảnh cáo.
“Còn nữa, Linh Trang chưa có chết. Không được phép trù ẻo cô ấy”
Dư Nhân trố mắt, gốc cây khô héo tựa như được tưới cam lộ, nhú ra một mầm xanh nhàn nhạt, mang theo sinh cơ bừng bừng của tình yêu, đánh thức linh hồn hỗn độn của anh ta.
“Làm sao anh biết cô ấy chưa chết?” Dư Nhân kích động hỏi.
Chiến Hàn Quân đáp: “Trực giác”
Mùa xuân của Dư Nhân nháy mắt như: một con ngỗng trụi lông biến thành mùa đông lạnh lẽo.
Chiến Hàn Quân gạt tay anh ta ra, tức giận nói: “Cậu mới là người không hiểu tình yêu giữa tôi và Linh Trang. Tôi nói cho cậu biết, không có gì có thể chia tách bọn tôi, cho dù là cái chết”
Dư Nhân lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Chiến Hàn Quân, anh điên vì tình à”
Chiến Hàn Quân lườm anh ta một phát, tiếp tục đi về phía trước.
Dư Nhân cho rằng Chiến Hàn Quân hoàn toàn điên rồi, lại càng không yên tâm để anh một mình bên ngoài, nói với đội vệ sĩ: “Đi, tóm anh ta quay về.”
đội hộ vệ nhận lệnh: “Vâng”
Nhưng mà đội vệ sĩ vừa mới vây quanh Chiến Hàn Quân thì Phong Mang và Quan Minh Vũ tìm đến. Hai người cho rãng đội vệ sĩ muốn ăn hiếp Chiến Hàn Quân, trong cơn giận dữ liền xông lên đánh nhau!
Dư Nhân vội vàng đuổi theo Chiến Hàn Quân: “Anh họ!”
Lưng Chiến Hàn Quân cứng đờ, một tiếng “anh họ” này làm cho đồng tử anh co lại, anh bỗng xoay người lại, phãn nộ nắm lấy cổ họng Dư Nhân.
“Dư Nhân, đừng gọi tôi là anh họ. Tôi không muốn đến cuối đời còn có một chút quan hệ nào với các người.”
Cho dù cuối cùng anh có thể tha thứ cho tội ác của nhà họ Chiến đi chăng nữa, thì tuyệt đối cũng không tha thứ cho những tổn thương mà Linh Trang phải gánh chịu.
Dư Nhân bất đắc dĩ nói: “Ông nội kêu tôi đi tìm anh”
Chiến Hàn Quân đáp: “Quay về nói với ông ta, đen là đen, trắng là trắng, vĩnh viễn không bao giờ lẫn lộn”
Sắc mặt Dư Nhân ảm đạm, ông nội thích đứa cháu ngoại này bao nhiêu, bọn họ đều xem ở trong mắt.
Cuối cùng Chiến Hàn Quân lại kháng cự như vậy, con đường sửa sai của ông nội có lẽ đã được định trước là một quãng đường dài mênh mông rồi.
Bạo lực giữa đôi mắt Chiến Hàn Quân ngày càng nặng. “Dư Nhân, bây giờ tôi vẫn còn nhân từ với cậu là bởi vì tôi còn chưa xác định được an nguy của Linh Trang. Nếu Linh Trang thật sự như các người nói, thật sự chết ở Núi Châu Phong. Tôi nói cho cậu biết, tôi không chỉ trở mặt không nhận thân với các người mà còn tự tay giết chết các người đấy!”
Dư Nhân thừa nhận trách nhiệm nói: “Cái chết của Linh Trang là do tôi gây ra. Nếu i ì cứ giết tôi, tại sao phải liên lụy “Do họ không biết cách dạy con!” Chiến Hàn Quân cả giận.
Dư Nhân: “..’ Tâm tình Chiến Hàn Quân không tốt dẫn đến tính cách ngang ngược thô bạo, quả thực là di truyền từ ông cụ.
Biết tâm tình Chiến Hàn Quân không tốt, Dư Nhân không dám nhiều lời sợ kích thích anh, chỉ yên lặng thừa nhận cơn giận của Chiến Hàn Quân.
Cuối cùng Chiến Hàn Quân cũng bỏ qua cho anh ta, xoay người rời đi.
Dư Nhân nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của Chiến Hàn Quân, trong lòng không hiểu sao cảm thấy hơi nôn nóng,