Trong phút chốc, vách tường bắt đầu dịch chuyển, trong động xuất hiện một hình người. Dư Tiền tung người về phía trước nhảy lên. Hình người cũng nhảy ra ngoài động Khi người thiếu niên cảm thấy tình hình không ổn, vách tường cứng rằn chặn lại. Quả nặng trên đầu rơi xuống, người thiếu niên dùng tốc độ nhanh như điện giành cửa sổ đi.

Có thể do cậu cách cửa sổ quá xa, cách chạy thoát thân này gần như là không thể thực hiện được, giây cuối cùng người thiếu niên thò được một chân mở cửa sổ thì bị lưỡi dao sắc bén chém xuống.

Cậu cố gắng rút chân ra, chân bị thương khiến cậu khó mà bước đi.

Lúc này, Dư Tiền bật đèn biệt thự lên.

Anh ta tràn đầy lòng tin cho là tên trộm kia chắc chắn đã chết ở một đao kia rồi, người bị đâm ngàn lỗ.

Nhưng khi thấy trong phòng ngủ không một bóng người, Dư Tiền lại hoảng sợ, vội vàng mở hệ thống báo động lên.

Trong khoảnh khắc này, toàn bộ đội bảo vệ trại số bốn mươi tám lập tức được điều động.

Người thiếu niên nghe thấy tiếng người đông đúc, vì chạy thoát thân mà căn chặt răng chạy về phía một hướng khác.

“Có kẻ ám sát, nhanh lục soát” Dư Tiền nhìn vết máu tươi trên cửa sổ.

Có người làm nhắc nhở Dư Tiền: “Nghe nói hôm nay trong trại chúng ta có khách quý tới, bọn họ mới đến mà trong trại chúng ta lại có kẻ ám sát. Chuyện này thật đúng lúc nha”

Dư Tiền nhìn phương hướng sân nhỏ gió mát, nói: “Đi theo tôi.”

Sân nhỏ gió mát: Lúc đội hộ vệ nhỏ chạy tới, Dư Nhân từ trên cây nhảy xuống “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Dư Tiền nói nhỏ vào tai Dư Nhân: “Có kẻ ám sát lẻn vào phòng của cậu, tôi đã chém cậu ta một đao. Nhưng cậu ta đang bị thương, chắc chắn không thể chạy xa được”

Sắc mặt Dư Nhân vô cùng kinh ngạc, trại nhà họ Dư nhiều phòng như vậy, tên ám sát kia lại chỉ chạy tới phòng của anh ta, chứng tỏ cậu ta có chủ ý đến phòng anh ám sát rồi.

Hơn nữa tên đó có thể chạy thoát thân sau khi nhận một đao, tuyệt đối không phải kẻ tầm thường. Gương mặt tuấn tú của Dư Nhân trở nên nghiêm túc, nói: “Đi theo tôi”

Chiến Hàn Quân nghe thấy tiếng gõ cửa, nhíu mày đi tới cạnh cửa.

Mở cửa ra thấy bọn Dư Nhân và Dư Tiền nhìn chăm chằm hai chân anh.

Chiến Hàn Quân nói: “Sao thế, nghỉ ngờ tôi là kẻ sát nhân sao?”

Ánh mắt Dư Nhân chuyển từ trên đùi Chiến Hàn Quân qua khuôn mặt lạnh lùng của anh, thấy anh không có chút nào khả nghi, tự nhiên loại bỏ khả năng anh là tên sát nhân.

Dư Nhân nói: “Trại chúng tôi hôm nay có thích khách xông vào, để đảm bảo an toàn cho các người, hay là để cho đội bảo vệ đi vào kiểm tra một chút đi”

Chiến Hàn Quân nói: “Những thứ khác các người có thể lục soát, chỉ riêng cô chủ nhà tôi thì không được phép xâm phạm”

Dư Nhân lộ vẻ mặt nghỉ ngờ.

“Không cho bọn ta lục soát, chẳng lẽ đúng là trong lòng có tật sao?” Dư Tiền tức giận nói.

Chiến Hàn Quân nói: “Anh cảm thấy một cô gái yếu đuối có thể làm thích khách sao?

Đám bảo vệ trại số bốn mươi tám của các ngươi đều là những kẻ ăn cơm uống rượu không công sao?”

Dư Nhân không có ý định làm khó Linh Trang, dặn dò Dư Tiền: “Lục soát những phòng khác trước.”

Chiến Hàn Quân nói: “Đêm khuya các người xông vào phòng của phụ nữ, nhất định phải giữ cho các cô ấy mấy phần thể diện.”

Dư Nhân nhìn các cô gái “Mấy người các cô đi lục soát phòng của phụ nữ”

“Rõ”

Trong phòng, Linh Trang nghe thấy âm thanh Chiến Hàn Quân và Dư Nhân tranh cãi, chậm rãi mở mắt ra.

Bồng nhiên bên lỗ tai truyền đến tiếng mở cửa sổ, ngay sau đó chăn nệm của cô bị người ta vén lên, một thân thể lạnh như băng năm vào.

“Cứu tôi” Tiếng người thiếu niên yếu đuối nhẹ nhàng vang lên bên tai cô.

Linh Trang trong phút chốc quyết định sẽ cứu người này.

Trong tiếng của người thiếu niên rõ ràng vẫn còn mang vẻ non nớt ngây thơ. Điều này làm cho cô không khống chế được mà nhớ tới Thanh Tùng của cô, tuổi của bọn họ chắc cũng ngang nhau đi.

Linh Trang nói: “Đừng động đậy”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play