Dư Tiền nhìn chăm chãm Chiến Hàn Quân, cũng không biết người đàn ông này lấy niềm tin ở đâu mà dám kiêu ngạo và độc đoán như vậy ở trại nhà họ Dư cơ chứ?

Quỷ xui đất khiến thế nào mà lại đưa họ đến phòng dành cho khách tốt nhất. Chiến Hàn Quân đi xung quanh một vòng, hơi khiên cưỡng nói: “Cũng tạm chấp nhận được”

Trong lòng Dư Tiền thầm phỉ báng: “Đương nhiên là phải chấp nhận rồi, quả nhiên là loại mặt dày không ai địch nổi mà”

Trên thực tế thì căn phòng trọ này là mặt tiền của Trại nhà họ Dư, cái gọi là mặt tiền của trại gia đình thì trong số rất nhiều tòa nhà tồi tàn ở Trại nhà họ Dư, chỉ có căn tứ hợp viện này là có thi vị, có thể khiến người ta thích thú nhất.

Một căn tứ hợp viên vô cùng trang nhã, ở giữa còn một vườn hoa. Bộ bàn ghế được chạm khắc từ gỗ lim, loại gỗ này rất đắt tiền.

Đương nhiên đặt bộ bàn ghế xa hoa như thế này trong căn tứ hợp viện là vô cùng hợp lý.

Tuy nhiên, tên Chiến Hàn Quân kia nổi tiếng là tên thê nô cuồng vợ, anh luôn muốn dành cho Linh Trang những điều tốt đẹp nhất cho nên anh hơi bắt bẻ khi nhìn căn phòng này.

Sau khi chọn phòng cho khách, Chiến Hàn Quân lại dặn dò Dư Tiền: “Làm ơn cho chúng tôi thêm hệ thống máy sưởi bật †o hơn một chút, tôi cần cả máy tạo độ ẩm…

À còn nữa, chúng tôi cũng đã đói rồi, bữa trưa có thể làm nhanh hơn một chút có được không?”

Dư Tiền chịu đựng ngọn lửa đang cuồng nộ trong lòng, sau khi ra khỏi sân, anh ta quay lại sảnh tiếp khách chửi bới suốt cả dọc đường đi “Mày nghĩ mày là ai cơ chứ, mày là vua chúa của tao sao? Mày còn dám vênh mặt sai bố mày này nọ sao? Đợi bố mày nhắn tin ồi, để xem bố mày sẽ dạy dỗ mày như thế nào”

Tại sảnh, Dư Tiền phàn nàn với ông chủ: “Ông chủ ơi, thằng ranh quái đản đó đòi ở phòng trọ tốt nhất, đã thế còn chê điều kiện của nhà trọ chúng ta kém nữa chứ?”

Dư Nhân nói: “Cậu không nhìn ra sao, những người này đều là con nhà giàu. Đồ họ mặc trên người đều là phiên bản giới hạn của các hãng lớn cả. Trại nhà họ Dư của chúng ta ban đầu dùng để lừa người khác, lại nghèo rớt mồng tơi thế này, người ta không quen là phải rồi”

Dư Sinh vừa uống được hớp trà thì phun ra sạch: “Thằng nhóc thối tha này, bố con không phải là người sao? Bố con sống mãi ở đây rồi chẳng phải vẫn đang sống tốt sao?”

Dư Nhân liếc bố mình một cái rồi cười chế nhạo: “Nếu không phải là chủ gia đình, bố cần gì phải khư khư ngồi giữ chỗ này. Với thói ăn chơi xoa hoa của bố thì sao còn không quay về tổ của mình để nằm giữ ôm lấy núi vàng núi bạc làm giấc “mộng xuân”đị”

Dư Sinh nói: “Cái gì… “mộng xuân” cái gì cơ? Bố đây nhiều vợ như hoa như ngọc thế, còn thèm ôm giấc mộng xuân đáng giá ngàn vàng làm gì? Còn con nữa đó, không có phụ nữ thì con giải quyết nhu cầu sinh lý kiểu gì?

Dư Tiền cũng rất tò mò về câu nói này, ánh mắt đầy mong đợi chờ cậu chủ giải thích.

Dư Nhân trừng mắt lườm Dư Tiền. Dư Tiền chột dạ đảo mắt nhìn sang chỗ khác.

Dư Sinh cười mỉa: “Cái gì mà “mộng xuân” chứ? Con đang nói về “Xuân Thu đại mộng”, gọi tắt là “nộng xuân” mà. Bố, suy nghĩ của bố không trong sáng nên mới coi con trai như một kẻ đồi bại thế đấy.

Dư Sinh rõ ràng là một người có tí kiến thức văn chương, nhưng ông ta không ngờ rằng con trai mình lại hoàn toàn hợp nhất nghĩa của từ “mộng xuân” với cụm từ “Xuân Thu đại mộng” được, đã thế còn trêu chọc không lễ phép với bố mình nữa chứ.

Dư Sinh tức giận đến mức chỉ tay vào mặt Dư Nhân chửi: “Đừng giả vờ trong sáng với bố đây nữa. Một ngày nào đó bố sẽ cho con biết thế nào là giải quyết nhu cầu sinh lý thật sự”

Dư Nhân chán nản đứng dậy, chào tạm biệt Dư Sinh: “Con đi đây. Bố già, bố tự chăm sóc tốt bản thân nhé.”

Dư Thịnh nói: “Con đi đâu thế?”

Dư Nhân quay lại, ánh mắt gian xảo của anh ta nhìn cha mình: “Đi giải quyết nhu cầu sinh lý, bố có muốn đến xem không?”

Dư Sinh choáng váng.

Lần này ông ta kiềm chế vẻ ngang ngạnh thường ngày của bản thân, nghiêm túc nói: “Hôm nay có sáu người khách du lịch đến đây. Bố cảm thấy rằng đám người bọn họ thoạt nhìn trông rất cao sang. Theo đánh giá từ kinh nghiệm tích lũy nhiều năm của bố thì bố đoán chắc rằng họ không phải người thường đâu.”

Dư Nhân không khách khí bật lại Dư Sinh: “Lần trước có khách du lịch đến đây bố cũng chẳng bảo thế còn gì. Kết quả là những khách du lịch đó cũng chỉ là những nhà thám hiểm bình thường mà thôi.”

Dư Sinh tỏ ra xấu hổ, nhưng thà chết thì ông ta vẫn bảo vệ sĩ diện cho mình: “Nhưng đó không phải là đoàn thám hiểm bình thường mà. Họ đi vòng quanh một phần ba trái đất quanh năm không ngừng nghỉ.

Đương nhiên là chúng ta không thể tính họ là người bình thường được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play