*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thời tiết miền bắc vô cùng lạnh nên khi Nghiêm Mặc Hàn rủ Anh Nguyệt và Linh Trang đi uống rượu, Chiến Hàn Quân đã không ngăn cản. Chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở.
Linh Trang: “Uống ít thôi, đừng để say đấy nhé.”
“Vâng” Linh Trang gật đầu.
“Cậu không uống sao?” Nghiêm Mặc Hàn kinh ngạc hỏi Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân cũng rất muốn uống rượu với Linh Trang, nhưng anh bị dị ứng với rượu.
Hơn nữa, loài hoa này là địa bàn của Mạt Thế, anh phải giữ một tâm trí tỉnh táo để bảo vệ những người trong ngôi nhà này.
Vì vậy, khi đám người Nghiêm Mặc Hàn đang uống rượu, Chiến Hàn Quân lại ở trong một căn phòng, thu xếp hành lý của Linh Trang và chu đáo ngâm một cốc ngũ cốc cho cô.
Anh Nguyệt làm nũng như một đứa bé: “Anh hai, em cũng muốn.”
Chiến Hàn Quân lạnh lùng cự tuyệt: “Bảo người đàn ông của em làm đi”
Nghiêm Mặc Hàn đứng lên nói: “Làm thì làm?
Khi Nghiêm Mặc Hàn mang bát ngũ cốc ra, Anh Nguyệt liếc nhìn chiếc bát lớn, sững sờ một lúc.
“Anh nghĩ em là heo đấy sao?”
Nghiêm Mặc Hàn than thở nói: “Anh đổ thêm nước thì quá loãng, đổ thêm bột thì lại quá khô, cuối cùng thì biến thành thế này?”
Chiến Hàn Quân nhìn túi bột ngũ cốc, đã cạn sạch rồi. Lúc này, tìm gan phổi của anh đều đau như bị thắt lại: “Tôi chỉ mang theo một chút bột ngũ cốc dinh dưỡng như vậy thôi mà anh lại nỡ lòng phung phí như vậy sao?”
Nghiêm Mặc Hàn giống như một đứa trẻ đã làm sai việc gì đó: “Tôi xin lỗi, tôi không Anh Nguyệt không nỡ nhìn thấy Nghiêm Mặc Hàn bị anh trai mình giáo huấn, liên mạnh miệng nói: “Em có thể ăn hết”
Chiến Hàn Quân quay lưng bỏ đi.
Loại người như Nghiêm Mặc Hàn này thay đổi tâm trạng còn nhanh hơn mây ở thủ đô. Chiến Hàn Quân vừa rời đi thì anh ta lập tức quay lại tính cách ngỗ ngược của mình.
“Nào, tiếp tục uống thôi”
Loại rượu hoa đào này có thể không ngon hơn những loại rượu nổi tiếng ở kinh đô nhưng độ cồn rất cao, còn được gọi là loại rượu uống một ly liền say.
Những người này không biết uy lực của loại rượu hoa đào này nên cứ thế mà uống vào.
Rượu được rót vào trong bụng, cảm giác ấm áp lập tức ập tới Chiến Hàn Quân ngồi trên giường, cầm lấy chiếc hộp mà mẹ anh để lại, xem xét một cách kỹ lưỡng.
Chiếc hộp này thật thần kỳ, mỗi lần nhìn nó anh đều phát hiện ra một bí mật khác nhau. Lần này, anh thấy tấm gỗ dưới phần nắp của chiếc hộp dày một cách đáng ngạc nhiên, anh tò mò xoa một bên mép thì thấy có chín lớp bìa mỏng được kẹp giữa phần nắp.
Anh tháo rời từng mảnh bìa ra, chín tấm gỗ mỏng nhẹ có khắc những tấm bản đồ bí ẩn trên đó. Chín tấm bản đồ được ghép lại với nhau để tạo thành một khu vực bí ẩn mà Chiến Hàn Quân chưa từng thấy trước đây.
Chiến Hàn Quân ghép các bản đồ lại với nhau, ghi nhớ chúng sau đó khôi phục lại như lúc đầu, bỏ chúng vào bên mép.
Lúc này, anh nghe thấy tiếng ồn áo của ba người say rượu kia.
“Hai người đều là những người phụ nữ mà Nghiêm Mặc Hàn yêu thương nhất. Anh nói cho hai em biết cả đời này của anh sẽ không cho phép ai được phép bắt nạt hai em cả. Ngay cả Thái tử gia của thủ đô thì cũng không được phép bắt nạt hai em…”
Nghiêm Mặc Hàn vui vẻ cười cười: “Nói đúng lắm. Cậu ấy cũng phải sợ hãi thôi. Sợ vợ đến nỗi như vậy cơ mà”
Chiến Hàn Quân lặng lẽ bước tới, Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt vội vã đi về phía Linh Trang. “Chị Linh Trang, cứu mạng”
Linh Trang đã say đến nỗi say khướt rồi.
Gương mặt cô đỏ bừng, suy nghĩ có chút hỗn loạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT