Ông cụ nhìn kỹ gương mặt tuấn tú mà lạnh như băng của Chiến Hàn Quân, khi nhắc đến Lạc Thanh Du, tuy rằng Chiến Hàn Quân còn có một chút nghỉ ngờ và hứng thú với sự thần bí trên người cô, thế nhưng biểu cảm thờ ơ ấy đã thể hiện sự kháng cự của anh với Lạc Thanh Du từ trong đáy lòng Ông cụ đột nhiên thở dài, giọng điệu bồng nhiên trở nên buồn bã một cách khó hiểu: “Trong lòng cháu vẫn chưa quên được cô ấy đúng không?”

Gương mặt không chút biểu cảm của Chiến Hàn Quân hơi gợn sóng, thế nhưng không thể nào giấu được.

Một lúc sau, anh gật đầu, giọng vừa khàn khàn vừa đau thương nói: “Cháu rất hối hận với cô ấy. Những lời nói đùa khi còn trẻ. Mà cháu lại không đồng ý với yêu cô ấy. Nếu như cháu biết cô ấy sẽ dùng phương thức này để kết thúc đời mình, cháu sẽ nói với cô ấy từ trước, những lời rằng cháu sẽ lấy cô ấy, là những lời hứa chân thành nhất từ khi cháu sinh ra đến giờ”

Ông cụ gật đầu: “Ông tin cháu, cháu thích Linh Trang từ đáy lòng. Nó là một đứa trẻ tốt, trước đây ông tưởng rằng, chỉ có một người tốt đẹp như nó mới có thể hợp với cháu, thế nhưng tạo hóa trêu ngươi con người.”

Nhắc đến Nghiêm Linh Trang, đôi mắt hoa đào lạnh lùng không có chút hơi ấm của Chiến Hàn Quân dần dần hiện lên ý cười.

Trên thế giới này, nếu có một người phụ nữ, cô vừa dịu dàng vừa nhiệt li vừa giàu tình cảm lại phong tình, vừa kín đáo lại phóng khoáng, vừa ấm áp động lòng người lại bướng.

bỉnh tỉnh nghịch, có thể làm anh giận dỗi một cách tự nhiên, người ấy nhất định phải là Nghiêm Linh Trang.

Thế nhưng một Nghiêm Linh Trang đẹp đẽ như vậy, lại xảy ra tai nạn trên đường cao tốc từ Thành phố Phong Châu về Hà Nội. Sau khi cô chết, tay còn nắm chặt bức ảnh của anh, có người nghỉ ngờ là cô tự tử Đôi mắt ấm áp của Chiến Hàn Quân đột nhiên co lại, đáy mắt hiện lên ngọn lửa nóng rực, dường như đang cắn nuốt tâm can của chính mình.

Ông cụ đột nhiên lên tiếng, cắt đứt suy nghĩ của anh: ‘Hàn Quân, người đi cũng đã đi rồi, cháu không thể ở mãi trong bi thương được. Cháu phải thoát khỏi nó, cho dù là vì Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng, cháu cũng phải ép buộc bản thân mình quên cô ấy đi” Chiến Hàn Quân thản nhiên gật đầu: “Cháu sẽ làm như vậy, ông” Anh nói cho có lệ.

Ông cụ đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, chau mày nói: “Ông nghe bố nói, cháu chuẩn bị kết hôn với Hoài An của nhà họ Bạch?” Chiến Hàn Quân có chút do dự, nói: “Cháu và cô Hoài An biết nhau từ nhỏ, lúc đầu tưởng rằng, nếu như không được ở với người phụ nữ mình thích, vậy thì tìm một người hiếu mình để lập gia đình, như vậy sẽ có ích cho Chiến Quốc Việt. Thế nhưng… Chiến Quốc Việt có chút kháng cự cô ấy, vậy nên chuyện này cháu vẫn không chắc lắm”

Ông cụ nhìn Chiến Hàn Quân, nghĩ đến từ lúc anh giúp ông cụ quản lý công ty, cho dù có gặp phải vấn đề khó nhăn đến mức nào đều không chau mày lại, thế nhưng lại không có cách nào xoay sở trước mặt con trai mình.

Ông cụ đột nhiên đứng lên, hai tay chống lên chiếc ghế dài, nghiêng người lại gần Chiến Hàn Quân, nói sâu xa: “Nếu như ý định ban đầu của cháu chỉ là kết hôn vì con trai, vậy thì sao không hợp lại với Lạc Thanh Du?”

Lông mi dài của Chiến Hàn Quân hơi run rẩy, giống như chuồn chuồn lướt nước để lại những đợt sóng rung động.

“Ông nội, cô ấy đã gả đi rồi” Đôi môi mỏng mê người hơi mở ra, trong giọng nói không nghe thấy chút ấm áp nào.

“Hả?” Ông cụ lại chau mày, trên mặt có vẻ mất mát.

“Vậy thì cháu trai ngoan của tôi phải làm thế nào?” Ông cụ có chút buồn bực.

Suy nghĩ một lúc, đôi mắt đang nheo lại của ông cụ đột nhiên mở ra, nói rất khí thế: “Tuy ông đã cao tuổi, thế nhưng sức lực vẫn chưa già, nếu như ông đã có thể nuôi một tinh anh như cháu, tất nhiên có thể tiếp tục cố gắng, bồi dưỡng ra một thế hệ tuyệt vời hơn cho nhà họ Chiến.”

Chiến Hàn Quân lại nói: “Ông nội, con của cháu, cháu tự mình quản!” Giọng điệu rất chắc chắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play