Khuôn mặt lạnh lùng của Chiến Quốc Việt có chút khó coi, đi đến trước mặt ông cụ nhà họ Chiến hỏi: “Ông cố nói như vậy là đang chê Quốc Việt không thú vị sao?”

Ông cụ nhà họ Chiến cười ha ha, lập tức sửa lời nói: “Cháu là bé trai mà, bé trai thì có ít nói một chút cũng không sao đâu”

Anh Nguyệt kéo Nghiêm Mặc Hàn đến trước mặt ông cụ nhà họ Chiến, nói: “Ông nội, đây là cháu rể mà cháu tìm cho ông nè”

Ông cụ nhìn Nghiêm Mặc Hàn, không khỏi cảm thán: “Vòng tới vòng lui, hai đứa các cháu rốt cuộc lại ở bên nhau.”

Lúc này Linh Trang từ từ đứng lên, bước vài bước đến trước mặt ông cụ, Chiến Hàn Quân chạy tới đỡ Linh Trang. Cẩn thận dặn đồ nói: “Cẩn thận một chút”

“Ông nội, sức khoẻ của ông vẫn tốt chứ ạ?” Linh Trang hỏi Ông cụ nhìn thấy Linh Trang dịu dàng hơn nhiều, không còn cương ngạnh như trước nữa, chảy nước mắt nói “Linh Trang à, ông vẫn khoẻ mà. Nhưng ngược lại là cháu đó, cháu phải điều dưỡng thân thể cho tốt. Cháu chính là người có công lớn nhất đối với nhà họ Chiến chúng ta.

Cháu đã sinh nhà họ Chiến thêm ba đứa bé đáng yêu ngoan ngoãn, còn giúp Hàn Quân bảo vệ Á Châu, cháu chỉ là một cô gái yếu đuối lại có thể có cốt cách quyết liệt hơn cả đàn ông. Ông nội vừa kính nế cháu, lại vừa cảm kích cháu. Cảm ơn cháu, đã làm nhiều việc như vậy cho nhà họ Chiến của chúng ta”

Nghiêm Linh Trang được khen có chút ngại ngùng, thẹn thùng nói: “Ông nội, đây đều là chuyện mà cháu nên làm thôi mà”

Chiến Hàn Quân dịu dàng nhìn Nghiêm Linh Trang, trong giây phút đó chỉ cảm thấy cuộc đời này có thể gặp gỡ Linh Trang, là chuyện may mắn nhất của anh.

Đơn giản hỏi thăm ông cụ vài câu, rồi sau đó Chiến Hàn Quân liền bảo Chiến Quốc Việt và Thanh An đỡ mẹ hai đứa đi ra ngoài.

Anh Nguyệt biết Chiến Hàn Quân có việc muốn nói với ông cụ, liền thức thời kéo tay Nghiêm Mặc Hàn đi ra ngoài.

Nghiêm Mặc Hàn bởi vì căng thẳng, lòng bàn tay anh ta đã ướt đãm mồ hôi.

Anh Nguyệt trêu chọc anh ta: “Anh làm gì mà căng thẳng vậy?”

Nghiêm Mặc Hàn lắp bắp nói: “Anh bắt cóc cháu gái của ông ấy, anh sợ ông cụ không được vui”

Anh Nguyệt nói: “Ông nội rất thích anh.

Anh không nhìn ra được sao?”

Nghiêm Mặc Hàn lên mặt nói “Bởi vậy, rốt cuộc có đứa cháu rể tài mạo song toàn giống như anh đây, cũng khó tìm lắm đó”

Anh Nguyệt cứng họng.

Trong phòng sách.

Chiến Hàn Quân nói thẳng ý muốn của mình: “Ông nội, hôm nay cháu tới, là hy vọng ông có thể nói cho cháu biết tin tức liên quan đến Mạt Thế”

Ông cụ nheo mắt lại: “Tự nhiên cháu hỏi chuyện này làm gì?”

“Cháu đã tra ra được manh mối có liên quan, ba năm trước người bắt cóc Thanh Tùng có quan hệ với Mạt Thế. Cháu quyết định đi một chuyến đến Mạt Thế”

Đáy mắt ông cụ cuồn cuộn lên vẻ phức tạp. Thật lâu sau ông cụ mới lấy lại tinh thần nói: “Ông biết, cháu và Linh Trang đều sẽ không từ bỏ Thanh Tùng. Hai đứa cũng chẳng kiêng dè việc trêu chọc Mạt Thể là một chuyện tàn khốc máu me thế nào.”

Tạm dừng vài giây, lại nói: “Được rồi, ông nội không ngăn cản được bước chân của hai đứa, vậy thì ông cũng lựa chọn tác thành cho hai đứa.”

Chiến Hàn Quân chăm chú lắng nghe ông cụ nói.

Ánh mắt của ông cụ nhìn xa xăm, mạch suy nghĩ lại quay về lúc mưa bom bão đạn, thời kỳ chiến tranh kéo dài ngày đó.

Năm đó bởi vì thế chiến bùng nổ, nghe nói là vì để cướp đoạt phần mật mã gien của vũ khí sinh hoá mà nhà khoa học Bác Danh đã nghiên cứu ra. Có người nói ngài Bác Danh lợi dụng phần mật mã gien này, đã từng khiến cho tất cả người trong một thôn nhiễm vi rút ác tính, cuối cùng không thể trị liệu mà mất mạng”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play