*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kể từ đó, thiếu niên Chiến Quốc Việt bắt đầu bước đi trên con đường vinh quang của vương giả.

Vài ngày sau, Đàm Bảo Ngọc bệnh nặng khỏi hẳn, chuẩn bị xuất viện.

Linh Trang kích động đến nỗi cả đêm không ngủ được, cô năn nỉ Chiến Hàn Quân: “Anh Hàn Quân, ngày mai anh cho em đến bệnh viện đón chị cả về nhà được không?”

Chiến Hàn Quân kéo Linh Trang vào lòng, “Nếu đêm nay em có thể ngủ đúng giờ, anh có thể cân nhắc ngày mai cho em đến bệnh viện đón cô ấy”

Nghiêm Linh Trang vội vàng nhắm mắt lại không nói nữa.

Nhưng tâm trạng cô lại rất phấn khích, cô giả vờ như đang ngủ, nhưng lông mi cong vút đang nhảy nhót như một con thỏ.

Chiến Hàn Quân đưa tay vuốt ve hàng mi dài của cô, cứ như thể cầm cọ vẽ đi vẽ lại hàng mi, cuối cùng mới chuyển đến lông mày, mắt, sống mũi, môi…

Linh Trang bị anh làm cho hơi ngứa, không khỏi cười thầm.

Cô đột nhiên mở miệng và cần nhẹ vào ngón tay anh.

“Linh Trang, đừng có mà câu dẫn anh”

Chiến Hàn Quân khàn khàn nói.

€ó trời mới biết anh đang khó khăn kìm nén tới như thế nào.

Nghiêm Linh Trang cọ cọ ở trong lòng anh, đôi tay bắt đầu không yên phận.

“Linh Trang..”Giọng của Chiến Hàn Quân trở nên nghiêm túc.

“Ngoan, đừng nghịch nữa”

Cô chỉ đơn giản là muốn thử thách sức mạnh ý chí của anh.

Linh Trang ngượng ngùng nói: “Anh Hàn Quân, anh có thể bắt nạt em.”

“Không được.”

“Được”

Chiến Hàn Quân chỉ cảm thấy da đầu bắt đầu nóng ran, “Vậy thì… anh sẽ nhẹ nhàng một chút”

“ừ”

Ngày hôm sau.



Chiến Quốc Việt hừ một tiếng: “Mẹ con còn đang ngủ. Nói nhỏ tiếng chút”

Nghiêm Mặc Hàn trợn tròn mắt!

Chiến Anh Nguyệt nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, nói: “Tôi đi gọi chị Linh Trang dậy”

Chiến Hàn Quân bưng bữa sáng ra, kéo căng mặt nói: “Để cô ấy nghỉ ngơi đi, nhà tôi đêm qua ngủ không ngon.”

Nghiêm Mặc Hàn lo lắng cho em gái của mình, “Tại sao con bé không ngủ ngon?”

Chiến Hàn Quân nhìn chăm chằm.

Nghiêm Linh Trang: “Bởi vì chúng tôi dày vò có hơi muộn một chút”

Nghiêm Mặc Hàn con ngươi bỗng sáng lên. “Chết tiệt, cậu chủ Chiến, cậu có thể đừng có tỉnh trùng lên não mất hết lý trí không? Cậu làm sao có thể dày vò em gái tôi được? Con gá lại còn chịu để cậu dày vò sao?”

Chiến Hàn Quân nói: “Là cô ấy dày vò tôi”

Nghiêm Mặc Hàn ngẩn người Chiến Hàn Quân đặt bữa sáng lên bàn, rồi bước lên lầu.

Trong phòng ngủ, Linh Trang đỏ mặt năm trên giường, khi Chiến Hàn Quân bước vào, cô đột nhiên kéo chăn bông bằng nhung lên che mặt.

Chiến Hàn Quân giật mình, con nhóc này chắc hẳn là đã nghe thấy anh và Nghiêm Mặc Hàn đang trêu ghẹo cô.

Ngồi ở mép giường, Chiến Hàn Quân nhẹ nhàng kéo chăn bông ra, liền nghe thấy Linh Trang oán trách mình. “Anh sau này không được đụng vào em nữa. Anh nói như vậy sau này em làm gì còn mặt mũi mà làm người nữa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play