Nghiêm Linh Trang không cảm giác được có gì không ổn, cô tò mò hỏi: “Anh Quân, sao thế?”

Chiến Hàn Quân nói: “Không sao, chỉ là hai con chó hoang cản đường thôi Thân hình già nua như gió thổi là bay của bà cả run rẩy dữ dội, đôi mắt khô căn kia của bà ta trong phút chốc hiện lên nước mắt.

Lúc này, Chiến Quốc Việt lên tiếng, giọng nói lạnh nhạt: “Bố, bố đưa mẹ đi trước đi, để con xử lý”

“Ừm”

Chiến Hàn Quân ôm lấy Nghiêm Linh Trang nghênh ngang rời đi.

Nghiêm Hiểu Như co lại một cục, vừa nấy cô ta vẫn luôn hèn mọn giấu mình trong vỏ ốc sên, lúc này mới có chút dũng khí đưa mắt nhìn Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang rời đi Thấy Chiến Hàn Quân yêu thương ôm lấy Nghiêm Linh Trang như vậy, trong đầu Nghiêm Hiểu Như đột nhiên nhớ tới cảnh tượng khi lần đầu mình gặp Chiến Hàn Quân.

Ngày đó Chiến Hàn Quân đến Phong Châu thăm Linh Trang.

Cô ta ở trong sân nhà nhìn thấy Chiến Hàn Quân, thiếu niên cả người tràn đầy vẻ phóng khoáng tự do, khắp người phủ đầy băng sương, cô ta bị khí chất ưu nhã cao quý của anh làm cho mê muội.

Lúc này Thôi Như An chạy tới nói: “Đây là con trai trưởng của nhà họ Chiến hào môn kim cương. Nghiêm Linh Trang leo lên anh ta, sau này chắc chắn sẽ phú quý ngập trời”

Lúc đó Nghiêm Hiểu Như nghe thấy lời này liền năm chặt nắm tay, từ trong xương sinh ra cảm giác quật cường không cam lòng.

Cô ta quan sát Chiến Hàn Quân, thấy anh vẫn luôn căng khuôn mặt đẹp trai, trên mặt không có bất cứ cảm xúc gì, năm đó cô ta còn may mắn cho rằng ‘chắc anh ta không thích Nghiêm Linh Trang đâu nhỉ? Nếu không sao lại trưng ra vẻ mặt khó chịu kia”

Quả nhiên đúng như dự đoán, Nghiêm Linh Trang xông ra khỏi phòng thì liền như một món trang sức, trong phút chốc hai tay liền treo lên cổ anh.

“Anh Quân.”

Tiếng nói lảnh lót của thiếu nữ vang bên tai cô ta lại trở nên cực kỳ chói tai.

Nhưng Chiến Hàn Quân lại lạnh lùng gỡ hai tay cô xuống, trên khuôn mặt đẹp trai của anh còn mang theo vẻ phẫn nộ.

“Nghiêm Linh Trang?” Lúc anh gọi cái tên Nghiêm Linh Trang dường như còn mang theo cả sự lạnh lẽo Lúc đó Nghiêm Hiểu Như lén lút trốn trong một góc, thấy Chiến Hàn Quân tức giận với Nghiêm Linh Trang thì lén nghĩ, nếu là cô ta, cô ta chắc chắn sẽ đối với người đàn ông này nói gì nghe nấy.

Làm hoa giải ngữ dịu dàng nhất của anh.

Có lẽ chính là từ lúc đó trong lòng cô ta liền sinh ra suy nghĩ phải giành lấy anh.

Cứ như vùi một hạt giống xuống lòng đất, sau này cho dù gặp phải đất đai cần cỗi, không đủ ánh nắng hay mưa như trút nước thì cô ta cũng không có ý muốn buông bỏ chấp niệm này.

Sự thật chứng minh cô ta nực cười tới mức nào.

Nghiêm Linh Trang ôm lấy mặt Chiến Hàn Quân, hôn cái chẹp lên mặt anh, còn quết lên một mảnh nước miếng nhưng cơn giận của anh lại tan thành mây khói.

Anh cười lau đi nước miếng trên mặt, sương lạnh quanh người đều tan hết. Mà khi mở miệng thanh âm cũng tràn đầy vẻ dịu dàng cưng chiều.

“Tại sao lại tuyệt thực?”

Con nhỏ Nghiêm Linh Trang lừa gạt này căn bản không hề tuyệt thực, nhưng lại dùng cái cớ này để lừa anh Nghiêm Hiểu Như thật đau lòng cho Chiến Hàn Quân.

Nghiêm Linh Trang cười vang: “Anh Quân, em nhớ anh Lâu như vậy anh đều không tới thăm em, bố mẹ em lại không cho em tới gặp anh. Vậy nên em chỉ có thể lừa anh qua để giải nổi khổ tương tư của mình rồi!”

Ngón tay thon dài véo lên khuôn mặt phúng phính của Nghiêm Linh Trang, anh cười nói: “Có biết thẹn không hả?”

Nghiêm Linh Trang thẹn thùng đỏ mặt, nhưng Chiến Hàn Quân lại ôm cô vào lòng, dịu dàng nỉ non: “Gần đây anh Quân có hơi bận. Đợi sau khi xong hết việc anh sẽ đưa em ra ngoài chơi.”

“Ừm”

Chính là từ giây phút đó, Nghiêm Hiểu Như âm thầm thề trong lòng, cô ta nhất định phải giành lấy người đàn ông đẹp nhất thế giới này vào tay…không tiếc bất cứ giá nào.

Bóng lưng của Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang đã triệt để biến mất khỏi tầm mắt Nghiêm Hiểu Như.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play