*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thanh An ngẩn người, hơn nữa ngày sau, mới nghe thấy Thanh An phát ra một tiếng cảm thán, “Bố cưng chiều mẹ, có phải có chút thái quá rồi không?”

Chiến Quốc Việt nói: “Còn có chuyện càng thái quá hơn nữa”

Chiến Quốc Việt từ trước đến nay luôn hiểu rõ tính cách của bố, sau khi vào nhà thì rón ra rón rén nhẹ nhàng đi, sợ phát ra âm thanh lớn.

Nhưng mà Thanh An lại phấn khởi la toáng lên, “Bố, mẹ, chúng con quay về rồi?”

Chiến Hàn Quân mặc bộ đồ ngủ màu đen đứng trên hành lang tầng hai, khuôn mặt tuấn tú băng lãnh đen như đáy nồi, ngay cả giọng nói cũng trầm đến mức mang theo hàn băng: “Đừng kêu. Mẹ đang ngủ.”

Nói xong câu đó, anh liền đi vào phòng, để lại cho bọn trẻ một bóng hình quyết tuyệt.

Thanh An có chút không thích ứng kịp, nũng nịu nói: “Bố có phải là không thích chúng ta nữa rồi phải không?”

Chiến Quốc Việt rót một tách trà đưa cho.

Thanh An, an ủi nói: “Em phải tập quen!”

Thanh An nói: “Trước đây bố đối với chúng ta rất tốt?”

Chiến Quốc Việt nói: “Đó là em không nhìn thấy bản chất của hiện tượng. Trong mắt của bố, vợ là tình thân, con cái là tặng phẩm”

Thanh An thở dài, “Thế nhưng em không biết nên vui hay nên buồn nữa?”

Chiến Quốc Việt nói: “Bố và mẹ tình chắc như vàng, là mang lại cho chúng ta của cải tốt nhất”

Thanh An hơi lặng, cảm thấy lời Chiến Quốc Việt nói có chút tối nghĩa khó hiểu.



Chiến Hàn Quân đôi tay thon dài che đi đôi môi đang sưng, “Con thỏ đen?”

Đem người đàn ông như anh hình dung thành con thỏ đen, anh nhất thời cảm thấy lòng tự trọng của mình đã bị đánh trúng mười ngàn điểm.

Chiến Hàn Quân lăn qua đè lên người cô, “Em chắc chắn nó là một con thỏ đen, chứ không phải là con sói đói khát?”

Hai tay của Nghiêm Linh Trang vòng qua cổ của anh, “Anh Quân, anh có phải là muốn không?”

Chiến Hàn Quân hơi giật mình, anh đơn nhiên là muốn.

Nhưng suy nghĩ đến sức khỏe của Linh Trang đặc biệt không thích hợp làm loại chuyện này, anh chỉ có thể cố nhịn, nói: “Linh Trang, anh có thể giải khát trong mơ”

Nghiêm Linh Trang nói: “Nếu như anh nhịn quá vất vả, thực ra anh có thể ức hiếp. em”

Chiến Hàn Quân nghĩ một hồi, nói: “Anh càng nghĩ em giống như trước đây ức hiếp anh vậy”

Linh Trang lúc đó, một bộ quyền cước uy vũ mạnh mẽ. Anh rõ ràng không thích loại con gái thô lỗ như vậy, nhưng khi nhìn thấy Linh Trang bộ dạng sinh khí dồi dào, anh liền cảm thấy vô cùng kiên định.

Không giống bây giờ, một Linh Trang mềm yếu làm anh đau lòng muốn chết.

Linh Trang hiểu rõ tâm tư của anh, trấn an nói: “Em rất nhanh sẽ vui vẻ trở lại”

“Được” Giọng anh khàn khàn nói.

Linh Trang: “Bọn trẻ quay về rồi, có phải không?

“Đúng vậy” Chiến Hàn Quân nhíu mày, dường như không được vui khi bọn trẻ quay về đã quấy rầy sự nghỉ ngơi của vợ mình.

“Anh Quân, mau đỡ em dậy, em đi xem bọn trẻ.”

Chiến Hàn Quân đem Linh Trang bế lên, Linh Trang có chút thẹn thùng nói: “Để em ngồi xe lăng, để bọn trẻ thấy nhiều không tốt.”

Chiến Hàn Quân nói: “Chính là muốn để bọn nó biết, bố mẹ của chúng rất ân ái.

Chúng ta cho bọn trẻ nhà của chúng, có lẽ là hỗn loạn bất an, nhưng mà tình yêu luôn ở đó, nhà vẫn luôn ở đó.”

Linh Trang chỉ có thể thuận theo anh.

Chiến Hàn Quân bế Linh Trang xuống lầu, Thanh An ngây người nhìn bố mẹ.

“Bố, thời điểm ân ái có thể suy nghĩ đến cảm nhận của những cẩu độc thân bọn con không?” Thanh An kháng nghị nói.

Chiến Hàn Quân nói: “Bọn con bây giờ chỉ là hai chú chó nhỏ chưa có tình yêu.”

Thanh An và Chiến Quốc Việt trâm mặc không lên tiếng.

Nội tâm kiêu gào: Chó con thì không xứng yêu đương sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play