Đối với hai bố con nhà họ Chiến mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thì giối như họ vừa nghe được một tin cực kỳ xấu.

Chiến Hàn Quân rống lên: “Chiến Anh Nguyệt, rửa sạch nắp nồi đi”

Chiến Anh Nguyệt dùng mắt thường kiểm tra: “Vẫn còn sạch, không bẩn.”

Chiến Quốc Việt chỉ muốn chạy trốn, hoảng sợ đứng lên: “Bố, mẹ, con đến trường đón Thanh An.”

Linh Trang tò mò hỏi: “Còn lâu nữa mới đến giờ em gái con được nghỉ mà?”

Chiến Hàn Quân biết Chiến Quốc Việt không quen ăn đồ ăn bên ngoài, lại càng không có khả năng chấp nhận những món ăn khó nuốt của Nghiêm Mặc Hàn, vì vậy anh viện cớ giúp Chiến Quốc Việt: “Hôm qua Quốc Việt bận việc của công ty, vẫn chưa được gặp em gái, cứ để thằng bé đi đi”

Linh Trang nói: “Vậy được.”

Trong nhà bếp, khi Nghiêm Mặc Hàn đang rửa lõi nồi bên trong nồi cơm điện, Anh Nguyệt đã đổ gạo vào nồi cơm điện không có lõi rồi cắm điện…

Lúc Nghiêm Mặc Hàn quay lại sau khi rửa sạch lõi nồi, anh ta nhìn thấy gạo bên trong, hai người trợn mắt nhìn nhau.

Anh Nguyệt bật cười, Nghiêm Mặc Hàn vội vàng che miệng cô ấy lại: “Đừng cười, nếu để cho hai tên quái vật ưa sạch sẽ kia biết chuyện, có khi họ sẽ nghĩ cách làm sao để cọ sạch chúng ta trước đấy: Anh Nguyệt gật đầu, cả hai tự làm tự mắc sai lầm, cùng nhau làm mọi thứ loạn cả lên.

Khi nấu ăn, Anh Nguyệt lấy nước rửa chén hương chanh bên cạnh và đổ vào nồi lẩu.

Nghiêm Mặc Hàn nhìn ba chữ “Nước rửa chén”, cứ cảm thấy có gì đó không ổn.

“Cô đổ cái gì vậy?” Nghiêm Mặc Hàn hỏi.

“Dầu ăn” Anh Nguyệt nói.

Sắc mặt Nghiêm Mặc Hàn khó coi: “Nhưng rõ ràng trên đó ghi là nước rửa chén, cái này là dầu sao?”

Anh Nguyệt coi đó là điều hiển nhiên: Có rất nhiều chủng loại và nhãn hiệu dầu ăn. Có thể nước nửa chén là tên thương hiệu của dầu.

Nghiêm Mặc Hàn “Ồ” một tiếng, gật gật đầu, “Có lý”

Sau đó, anh ta vớ lấy chai dầu rửa bát rồi đổ vào nồi, nói: “Đổ nhiều dầu một tí, đồ ăn làm ra mới ngon.”

Khi Chiến Hàn Quân nghe thấy tiếng Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt đang thì thầm trong bếp, trái tim anh như bị treo lên “Linh Trang, anh xuống bếp xem một lát”

Chiến Hàn Quân hôn lên trán Nghiêm Linh Trang rồi đứng dậy đi về phía bếp.

Mở cửa bếp ra liền thấy một đống hỗn độn trên mặt đất.

Nồi niêu vung vãi khắp nơi, đủ loại hải sản và lá rau năm la liệt trên mặt đất.

Ánh mắt sắc lẹm của Chiến Hàn Quân nhìn khắp. phòng bếp, cuối cùng ánh mắt rơi vào lọ nước rửa chén đã dùng quá nhiều.

Đôi môi gợi cảm của Chiến Hàn Quân cong lên, nở một nụ cười xấu xa.

Chắc chắn hai món rau xào không thể ăn được, Chiến Hàn Quân bước vào bếp, đun nước sôi, nhanh chóng thả mì vào.

Tay dài chân dài, anh bình thản quanh quẩn trong bếp, ngay cả khi làm mấy việc bếp núc như vậy cũng đem lại cho mọi người một cảm giác cao quý như thần tiên hạ phàm.

Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt nhìn anh với vẻ ngưỡng mộ.

Trong lòng thầm oán, ông trời đúng là quá bất công, đã ban cho người đàn ông này vẻ ngoài bất phàm, chỉ số thông minh cao ngất ngưởng, lại còn ban cho anh kỹ năng có thể dùng để lấy lòng này.

Nghiêm Mặc Hàn không nhịn được nói đùa: “Sao cái gì cậu cũng biết làm thế?”

Chiến Hàn Quân khinh bỉ liếc nhìn Nghiêm Mặc Hàn một cái, bắt đầu hạnh phúc khoe khoang: “Linh Trang thích ăn món gì thì tôi sẽ học làm cái đó, cái này là cách để làm một người chồng.”

Nghiêm Mặc Hàn bị đả kích ê trề.

Lòng tự trọng bị khiêu khích, Nghiêm.

Mặc Hàn bất mãn nói: “Ai mà không có vợ chứ, khốn kiếp, từ nay về sau tôi… cũng sẽ học.”

Chiến Hàn Quân tỏ vẻ kiêu ngạo: “Vậy thì anh phải cố gắng chăm chỉ rồi, tôi đã bắt đầu từ năm 18 tuổi. Hơn nữa tài năng của anh không bằng tôi, sau này cố vào bếp nhiều hơn nha!”

Nói xong, anh bê món mì hoàn hảo của mình đi ra ngoài.

Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt cũng không chịu thua kém, mang tất cả các món ăn của mình bày lên bàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play