“Thanh An đáng yêu lắm” Quốc Việt xen vào.

Thanh Tùng và Quốc ống như hai vị thẩm phán, như cặp chó săn nhỏ vô tội, còn dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Chiến Hàn Quân.

Chiến Hàn Quân nghiêng đầu rơi vào trầm tư, vì sao tất cả mọi người đều thích Thanh An, còn anh thì không có cách nào thuyết phục được bản thân thích con bé?

Suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng cho ra đáp án: Là giận cá chém thớt, bởi vì mâu thuần với Lạc Thanh Du cho nên cũng không có hảo cảm với con gái của cô.

Có điều anh sẽ không nói cho con trai biết, Chiến Hàn Quân liền bịa ra: “Có sao? Bố không phải không thích con bé mà do con bé không thích bố” Thanh Tùng bĩu môi: “Rõ ràng là bố không thích Thanh An” Mặt Chiến Hàn Quân sạm đi.

Quốc Việt lạnh lùng nói: “Bố, sau này bố đừng có mà hối hận” chư nhìn hai đứa kẻ tung người hứng, khóe mắt run lên.

Hai tên nhóc này đều thích Thanh An, nói chung vừa hay trái người với nguyên nhân anh chán ghét Thanh An… yêu ai yêu cả đường đi.

Bởi vì yêu mẹ cho nên mới yêu em gái mà mẹ đẻ ra.

Thanh Tùng và Quốc Việt tay trong tay đi lên lầu, Chiến Hàn Quân ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt đẹp trai nhìn trần nhà, căm góc cạnh hoàn hảo, yết hầu gợi cảm Anh phải nghĩ cách ly gián tình cảm của Thanh Tùng và Quốc Việt với Lạc Thanh Du, nếu không cả đời này anh cũng không thoát khỏi người phụ nữ đó.

Khóe mắt anh lộ ra một tia gian tà.

Anh gọi điện cho Bạch Hoài An, bảo cô ta ngày mai đến chơi cuối tuần với ba bố con bọn họ, Bạch Hoài An đương nhiên là vui vẻ vô cùng Hôm sau, Bạch Hoài An tới nhà họ Chiến từ sớm, còn chuẩn bị đồ ăn sáng phong phú cho ba người bọn họ, có sandwich, pizza, sữa.

Trong tủ lạnh có để hộp sủi cảo mà Lạc Thanh Du đưa hôm qua, Bạch Hoài An không.

chút khách sáo mà vứt nó vào trong thùng rác. Trong khái niệm của cô ta, loại thực phẩm chín này sau một đêm không còn phù hợp trên bàn ăn của bố con nhà họ Chiến nữa.

Lúc Chiến Hàn Quân dẫn hai đứa con trai xuống, Thanh Tùng nhìn thấy Bạch Hoài An, trong mắt liền có một tia chán ghét.

“Quốc Việt, cô này là ai?” Thanh Tùng lạnh giọng hỏi thăm Quốc Việt.

Sắc mặt Quốc Việt cũng trở nên lạnh tanh: “Bạn gái của bố.” Thanh Tùng lập tức mân mê miệng, đối với người mẹ kế tương lai này cực kỳ bài xích.

“Bố, bố mời bảo mẫu cho con từ bao giờ thế?” Chờ Bạch Hoài An ngồi cùng bọn họ, Thanh Tùng liền ngây thơ hỏi.

Sắc mặt Bạch Hoài An lập tức giống như mở phường nhuộm, lúc trắng lúc xanh cực kỳ đặc sắc.

Có điều cô ta cũng đã như cáo tu luyện thành tinh, đối với khiêu khích của Thanh Tùng, binh tới tướng đỡ, cô ta sờ lên đầu Thanh Tùng, nói: “Đây chính là Thanh Bảo sao? Dáng dấp cũng đáng yêu như Quốc Việt vậy. Thanh Tùng, con có từng thấy bảo mẫu nào xinh đẹp như cô chưa?”

Cô ta biết Chiến Hàn Quân thích người phụ nữ dịu dàng có đạo đức, học rộng tài cao, cho nên cô ta vẫn luôn giữ gìn hình tượng trước mặt anh.

Thanh Tùng nhìn qua sandwich và pizza trên bàn, tìm kiếm điểm giống nhau của bọn chúng, cười đến híp cả mặt: “Cô bảo mẫu, xin lỗi, cháu dị ứng với phô mai. Hôm qua mẹ cháu có làm sủi cảo cho cháu, phiên cô mang ra hâm nóng cho cháu được không?” Thanh Tùng vẫn cứng đầu gọi cô ta là bảo mẫu, khiến cho Bạch Hoài An tức đến phát điên trong lòng.

Thế nhưng lúc này cô ta không quan tâm tới nhục nhã mà Thanh Tùng dành cho mình, bởi vì Thanh Tùng muốn ăn sủi cảo, mà sủi cảo đã bị cô ta ném vào trong thùng rác mất rồi.

Vẻ mặt của Bạch Hoài An rất khó xử, Chiến Hàn Quân thấy được điểm bất thường: “Sủi cáo đâu?” Bạch Hoài An lúng túng giải thích: “Em nghĩ là sủi cảo hỏng rồi nên đã ném đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play