*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chớ nói chỉ bây giờ tập thể cả lớp đánh nhau, cả sân vang tiếng âm ầm khiến cả mặt đất cũng chấn động, làm các học sinh của các lớp khác nhao nhao đến đây vây xem.

Cuối cùng, thầy giáo võ thuật và Kiều Nhi cũng bị hấp dẫn đến đây.

“Ôi trời đất quỷ thần thiên địa ơi, tập thể cả lớp võ thuật đánh nhau kìa, đánh tập thể đấy, từ trước tới nay chưa từng có chuyện này”

“Nhiều người bắt nạt Chiến Quốc Việt như vậy, chẳng lẽ học sinh lớp võ thuật đã quên mất nguyên tắc học tập võ thuật của bọn họ rồi sao?”

“Thật quá đáng!”

Những học sinh không rõ sự thật đều bất bình thay cho Chiến Quốc Việt.

Chiến Quốc Việt đứng tại trung tâm sàn đấu, hai mươi chín bạn học khác vây xung quanh cậu.

Kiều Nhi vừa chạy vào đã thấy trận chiến này. Cô tức giận, xắn tay áo quát to: “Các người đang làm gì hả? Thừa dịp bà đây không có mặt liền bắt nạt Quốc Việt nhà bà à”

Sau đó, cô lộn mèo mấy cái liền rơi xuống bên cạnh Chiến Quốc Việt. Cô lo lắng kiểm tra mặt Quốc Việt: “Quốc Việt à, cậ không sao chứ?”

Khuôn mặt đẹp trai của Chiến Quốc Việt tối sầm: “Ra ngoài!”

Kiều Nhi nói: “Tôi tới giúp cậu mà”

“Không cần”



“Cậu quyết định đi ư?”

Chiến Quốc Việt gật đầu.

Hai mắt Kiều Nhi đẫm lệ, không đành lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn ra ngoài.

Bấy giờ, Sở Vân Hà giơ cánh tay lên, tất cả bạn học chạy về phía Chiến Quốc Việt, sân huấn luyện bay đầy khói bụi.

Chiến Quốc Việt đã nghiên cứu loại võ của từng bạn học nên khi đơn thương độc mã với bọn họ, cậu không hề nao núng, rất có ưu thế.

Nhưng khi tất cả mọi người như ong vỡ tổ đánh thì cậu cũng cảm thấy lực bất tòng tâm.

Song, nhớ đến tình cảnh nguy hiểm của mẹ, ý chí chiến đấu trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng Chiến Quốc Việt.

Trận đấu này, cậu chỉ có thể thẳng không thể thua.

Cậu chợt nhớ đến việc ba năm rưỡi trước, bố vì bảo vệ bọn họ mà chuẩn bị chủ đáo, lập kế hoạch rõ ràng mới có thể để cho cậu sống bình an những năm qua.

Bây giờ, cậu đã trưởng thành, cậu cũng sẽ giống bố mình, làm một cái cây, làm một cái dù che mưa che gió, chắn mọi hiểm nguy cho mẹ.

Chiến Quốc Việt đã quên mất đây chỉ là sân huấn luyện, trong mắt cậu là sát ý, khi tất cả nằm đấm của bạn học rơi xuống người cậu thì con mắt cậu đỏ như máu.

Chẳng mấy chốc, cậu xem bọn họ như thế lực tà ác trong ba năm qua. Cậu điên cuồng quơ nắm đấm, quên đi đau đớn trên người.

Kiều Nhi đứng một bên quan sát, mỗi lân nhìn nằm đấm đánh lên người Chiến Quốc Việt mà lòng đau như cắt. Cô bé nhắm mắt không dám nhìn, nước mắt tuôn rơi không kiểm soát

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play