Chiến Hàn Quân vừa bước chân tới sảnh thì thấy mẹ nuôi và Nghiêm Hiểu Như ôm nhau khóc.

Gương mặt thanh tú xinh đẹp của Nghiêm Hiểu Như sưng tấy lên không khác gì đầu con heo, môi thì rướm máu vì rách.

Chiến Hàn Quân cau mày, “Ai đánh?”

Nghe thấy giọng nói của Chiến Hàn Quân, Nghiêm Hiểu Như và bả cả quay phắt đầu lại, trông thấy anh, đôi mắt hai người đều sáng lên mừng rỡ.

Bà cả nghẹn ngào hết đổi bi thương: “Con ơi, con đừng hỏi nữa thì hơn. Con có biết thì cũng làm được gì đâu. Nhà họ Chiến ta bây giờ không bằng được năm xưa, để cho người ta đè đầu cưỡi cổ. Sống sao mà bức bối thế!”

Ánh mắt Nghiêm Hiểu Thư dâng nỗi căm hận, nhưng lại làm ra vẻ đáng thương như thể phải chịu nỗi uất ức ghê gớm, khóc thút thít và bảo: “Mẹ ơi, mẹ nói đúng lắm, Nghiêm Linh Trang là tổng giám đốc của Á Châu, bao năm qua, ở Hà Nội chị ta hô mưa gọi gió, chúng ta không dây được vào chị ta đâu. Vết thương nhỏ nhoi này của con có thấm vào đâu, chút ấm ức này có thấm vào đâu. Chỉ cần chị ta có thể cho nhà họ Chiến một con đường sống thì có bắt con phải chịu ấm ức hơn cũng xứng đáng.”

Đôi mắt sắc như diều hâu Chiến Hàn Quân làm người ta ớn lạnh.

“Tại sao cô ấy lại đánh cô?” Chiến Hàn Quân hỏi Nghiêm Hiểu Như nước mắt rưng rưng “Ba năm trước, từ sau khi Á Châu thôn tính xí nghiệp Chiến Thị, cuộc sống của người nhà họ Chiến trở nên túng quẫn. Em đã nhận mẹ nên nghĩ là Nghiêm Linh Trang sẽ nể tình nghĩa chị em đã quan. Em bèn đến đòi chị ta trả lại cổ phần của Chiến Thị. Chị ta không đưa, còn đánh em.”

Nghiêm Hiểu Như ôm gương mặt sưng đỏ, nước mắt lã chã. “Từ sau khi lên làm tổng giám đốc của Á Châu là chị ta không biết đến người thân họ hàng nữa”. Truyện Cung Đấu

Bà cả đầy căm phẫn bảo: “Con ạ, Á Châu do con sáng lập ra, tuy mẹ không biết lí do tại sao con nhường lại Á Châu cho cô ta.

Nhưng mẹ tin chắc đây không phải ý muốn của con. Hơn nữa, không đời nào con lại để cô ta đối đấu với Chiến Thị. Năm ấy sau khi con bị tai nạn, cô ta mới cậy lúc nhà họ Chiến không có ai gánh vác, thôn tính cơ nghiệp to lớn của nhà họ Chiến không chút kiêng dè.

Cô ta làm như vậy thực sự khiến cho người ta thất vọng”

Chiến Hàn Quân chau mày.

Mặc dù lới nói của mẹ nuôi và Nghiêm Hiểu Nhu không đáng tin nhưng Chiến Hàn Quân cũng cho rằng, anh sáng lập nên Á Châu, sẽ chỉ dựa vào khả năng của mình để mở rộng bản đồ kinh doanh, nhất định sẽ không làm ra hành động vì nghĩa quên thân vĩ đại như thế.

Có lẽ thôn tính Chiến Thị không phải ý muốn của anh.

“Còn bố đâu?” Chiến Hàn Quân nhìn quanh, không thấy những người nhà họ Chiến khác thì lấy làm khó hiểu.

“Bố con vốn là Tổng giám đốc của xí nghiệp Chiến Thị, ngày ngày đi sớm về khuya, sống rất sung túc. Từ sau khi Nghiêm Linh Trang thôn tính xí nghiệp Chiến Thị, bố con chỉ còn quyền lực ảo. Bây giờ mỗi ngày ông ấy đều rảnh rang, vất vưởng ở bên ngoài” Bà cả bùi ngùi than thở.

Chiến Hàn Quân đanh mặt lại, “Nếu như bố muốn tiếp tục quản lý Chiến Thị, con sẽ đòi lại xí nghiệp của nhà họ Chiến từ chỗ bà la sát ấy và đem trả cho bố”

Bà cả mở cờ trong bụng, để đề phòng bất trắc, bà cả còn nhắc nhở bóng gió: “Con ạ, mặc dù con bé Nghiêm Linh Trang ấy chỉ là phận đàn bà con gái nhưng đầu óc cô ta tỉnh quái lắm. Con đòi thẳng thừng thì đời nào cô ta nghe theo. Chẳng bằng, con hãy.

nghĩ cách lấy con dấu của cô ta. Chỉ cần đóng dấu vào hợp đồng mà chúng ta soạn ra là cô ta cũng phải bó tay thôi”

Chiến Hàn Quân gật đầu, “Ừ”

Nói một câu lạnh nhạt, “Đợi tin của con.”rồi quay người bỏ đi.

Bà cả và Nghiêm Hiểu Như nhìn nhau, không che giấu được nỗi vui sướng. Nghiêm.

Hiểu Như nói: “Chỉ cần anh ấy chịu giúp chúng ta lấy được con dấu của Nghiêm Linh Trang thì ngày tận thế của Nghiêm Linh Trang đã gần kề rồi”

Bà cả gật đầu.

Chiến Hàn Quân lái xe quay trở về vườn hoa Nhật Lịch, đeo lại còng tay và năm trên giường lặng lẽ đợi chờ Nghiêm Linh Trang về nhà.

Chạng vạng tối, Nghiêm Linh Trang lết cơ thể mệt mỏi về đến nhà.

Nghe thấy tiếng bước chân mỗi lúc một gần, Chiến Hàn Quân nhằm mắt lại vờ như đang ngủ.

Nghiêm Linh Trang đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Chiến Hàn Quân thì sững sờ.

Khuôn mặt thanh tú toát lên niềm vui sướng bất ngờ đã mất bấy lâu, cô đi tới trước mặt anh, kéo chiếc gối đang che mặt anh ra.

“Thôi đừng giả vờ nữa”

Chiến Hàn Quân mở mắt, nhìn Nghiêm Linh Trang như thể kẻ thù truyền kiếp.

Trước mặt cô, anh cảm thấy mình không hề có bất cứ bí mật nào, bở cô luôn nhìn thấu mọi tâm tư của anh ngay lập tức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play