*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kiều Nhi rất có khí thế nói: “Chiến Quốc Việt, cậu yên tâm, cho dù tôi có phải rút gân nhổ xương, cũng sẽ rèn luyện mình đồng da sắt này của tôi thành động vật nhuyễn thể mặc cho cậu nhào nặn. Cho dù có phải bò thì tôi cũng sẽ bò đến trước mặt cậu”

“Tuyệt đối sẽ không để cậu làm Vương Bảo Xuyến thứ hai”

Chiến Quốc Việt lầu bầu nói: “Muốn bò đến trước mặt tôi hay không, là chuyện của chị, không liên quan gì đến tôi”

Kiều Nhì: “…”

Kiều Nhi nhìn đôi tai hơi đỏ của Chiến Quốc Việt, bỗng nhiên cười lên rạng rỡ.

“Bây giờ tôi sẽ đi khiêu chiến cái kim thêu hoa kia.”

“Quốc Việt, tôi đi đây”

Kiều Nhi rời đi.

Chiến Quốc Việt yên lặng nhìn chăm chăm vào bức vẽ mẹ, trên khuôn mặt lạnh lùng chậm rãi hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

Chậm rãi nói: “Mẹ, con sẽ trở lại thật nhanh”

Á Châu thủ đô.

Đêm dài đẳng đẳng, Chiến Hàn Quân lại một đêm không ngủ.

Anh đang đứng trước cửa sổ trong phòng ngủ, ánh mắt sâu xa nhìn biệt thự đối diện.

Nỗi lòng phức tạp.



Anh đặt đơn xin từ chức và thẻ lương Nghiêm Linh Trang cho anh cùng một chỗ ở trên khay trà phòng khách.

Sau đó, anh rời khỏi vườn hoa Vĩ An.

Tòa nhà văn phòng Á Châu.

Nghiêm Linh Trang nâng cổ tay nhìn đồng hồ, nhận ra được đây là lần đầu tiên Chiến Hàn Quân đến trễ mà không có nguyên nhân, trong lòng Nghiêm Linh Trang trở nên bất an.

Cô gọi điện thoại cho Chiến Hàn Quân, điện thoại vang lên tiếng nhắc nhở là “số này không tồn tại”.

Nghiêm Linh Trang chợt cảm thấy không ổn, cầm lấy chìa khóa xe đi ra bên ngoài.

Mười mấy phút sau, Nghiêm Linh Trang liền xuất hiện ở vườn hoa Vĩ An, nhà của Chiến Hàn Quân.

Tuy rằng cách bố trí trong phòng không thay đổi, thế nhưng đồ vật thuộc về Chiến Hàn Quân đã bị chuyển đi hết.

Nghiêm Linh Trang ngây ra như phỗng Cuối cùng run rẩy đi đến cạnh ghế sô pha, cầm bức thư để lại trên bàn lên, nhìn thấy nét chữ rồng bay phượng múa, kiểu chữ mạnh mẽ của Chiến Hàn Quân, Nghiêm Linh Trang rơi nước mắt lã chã.

Hóa ra, anh Quân vẫn muốn về nhà.

Đối với thân phận mất trí nhớ, anh có rất nhiều bất đắc dĩ.

Cô ảo não cho mình một cái bạt tai Cũng bởi vì cô không quả quyết, lo được lo mất, mới làm cho anh không biết tự xử như thế nào, chỉ có thể ra đi không lời từ biệt.

Một mình anh ở nơi mà cô không thấy được, đó là chuyện nguy hiểm cỡ nào.

“Anh Quân, xin lỗi! Tôi tới đón anh về nhà” Nghiêm Linh Trang hối tiếc nói Một tiếng sét, bầu trời phút chốc nổi lên một cơn mưa rào tầm tã.

Mọi người vốn đang ung dung đi lại trên đường phố, trong phút chốc tan tác như ong vỡ tổ.

Chỉ có Chiến Hàn Quân mặc một cái áo sơ mi trắng phiên bản giới hạn, quần tây dài màu đen, giày đá bóng do cầu thủ nổi tiếng toàn cầu làm đại diện, mờ mịt đứng trong mưa.

Một chiếc xe Benz bỗng nhiên chạy qua bên cạnh anh.

Điền Ngọc Mễ lái xe đeo một chiếc kính râm cực lớn, lộ ra thấu kính màu đen, đôi mắt của cô hiện ra một nụ cười tà ác.

“Chiến Hàn Quân!”

Hôm nay là ngày làm việc, Chiến Hàn Quân lại xuất hiện ở trên đường đầy người qua lại này, chỉ có một lý do: Anh và Nghiêm Linh Trang đã tách ra.

Đôi mắt phượng dưới kính râm lóe ra vẻ tính toán, “Chiến Hàn Quân, hãy để tôi xem anh còn lại bao nhiêu tài năng đi!”

Chiến Hàn Quân đứng trước cửa một siêu thị tiện lợi tránh mưa, màn mưa dưới mái hiên làm tầm mắt mơ hồ, để anh gần như thấy không rõ cảnh tượng hơi xa một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play