*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Có gì đáng nhìn chứ, không thấy được trên mặt cô ấy có đầy tàn nhang sao?”

Chiến Quốc Việt đẩy tay của cô bé xuống, nói: “Khuyết điểm không che lấp được ưu điểm”

Kiều Nhi rất không vui, rõ ràng cô là một cô gái muốn dáng người có dáng người, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn trí tuệ có trí tuệ mạnh hơn cô gái có tàn nhang kia nhiều.

Vậy mà Chiến Quốc Việt lại thích một cô gái có bề ngoài xấu xí như thế?

Kiều Nhi có một loại cảm giác kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, “Không phải cô ấy chỉ biết pha trà biết cầm kim thêu hoa sao?

Tôi cũng biết. Cậu cứ chờ đấy, ngày mai tôi sẽ đi đăng ký tham gia lớp lục nghệ để học.”

Chiến Quốc Việt âm mưu đạt được, đáy mắt hiện lên nụ cười thông minh. Lại cố ý không để lộ ra dấu vết, tiếp tục dẫn dắt cô bé cắn câu, “Lục nghệ và võ thuật là hệ thống.

ngành học mâu thuẫn xung đột với nhau, nếu như chị muốn đến lớp lục nghệ, thì phải rời khỏi lớp võ thuật. Nhưng một cô gái như chị có thể thuận lợi tốt nghiệp lớp võ thuật sao?”

Kiều Nhi sờ lên mặt Chiến Quốc Việt, “Cậu coi thường tôi sao? Nếu như không phải chị đây muốn ở với cậu thêm mấy năm, thì đã sớm tốt nghiệp rồi”

Chiến Quốc Việt uể oải hất căm sang một bên nói: “Lôi đài thi tốt nghiệp ở bên kia.

Đi thôi”

Kiều Nhi chạy tới phía lôi đài.

Chạy được một nửa, bỗng nhiên quay trở lại bên cạnh Chiến Quốc Việt, vẻ mặt lo lắng nói: “Quốc Việt, nếu tôi rời khỏi lớp võ thuật, bọn họ bắt nạt cậu thì phải làm sao bây giờ?”

“Cậu nói cậu có khuôn mặt đẹp như vậy, bị đám nam sinh thối không biết thương hương tiếc ngọc đánh hỏng, tôi sẽ khóc chết.

Khuôn mặt Chiến Quốc Việt đen xì như than đá.

Cậu siết chặt nằm đấm bên trong túi quần, liều mạng ngăn chặn sức mạnh cực lớn của mình “Chị chỉ đến lớp lục nghệ, cũng không phải rời hẳn đi.” Chiến Quốc Việt nói.

Kiều Nhi ngẫm nghĩ, “Đúng thật”

Sau đó tận tâm chỉ bảo nói với Chiến Quốc Việt: “Quốc Việt, nếu như có người bắt nạt cậu, nhớ phải đến tìm tôi”

Kiều Nhi nói xong, liền chạy về hướng lôi đài Ánh mắt Chiến Quốc Việt nhìn theo bóng người nhanh nhẹn của cô bé, trong đôi mắt sâu thảm dưới hàng mi dài hiện ra bóng đen không rõ ý nghĩa.

“Kiều Nhị, xin lỗi” Chiến Quốc Việt yên lặng nói.

Quay người rời đi Trên lôi đài kiểm tra tốt nghiệp của lớp võ thuật.

Tất cả học sinh đều đã thi đấu xong, chỉ còn lại Kiều Nhi và Chiến Quốc Việt.

Một người mạnh nhất, một người “yếu nhất.

Vào lúc này người thắng đang nằm trên lôi đài, bên trong miệng ngậm một cây cỏ đuôi chó, ung dung thoải mái chờ người khiêu chiến tiếp theo đi lên.

Bỗng nhiên, toàn bộ lôi đài đều yên lặng hẳn xuống niên kia cả kinh nhảy dựng lên, lúc nhìn thấy Kiều Nhị, thiếu niên nở ra một nụ cười nịnh nọt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play