*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cô ta mở cửa và đi ra ngoài, trong lòng vô vàn tiếc nuối.

Lúc này, một tiếng đàn piano du dương và da diết vọng ra từ căn phòng Chiến Hàn Quân đã chơi một bài hát “Cao sơn lưu thủy, trí kỷ khó tìm”

Mặc dù những điều anh nói với Thu Liên vô cùng tàn nhẫn, nhưng bản nhạc piano này chứng tỏ rằng anh vẫn có một chút lòng biết ơn đối với Thu Liên.

Con người không phải khúc gỗ, không thể không có chút tình cảm gì được.



Con ngươi của Chiến Hàn Quân hơi khựng lại, run run tháo tầm rèm màu trắng trên giá sách xuống.

Chân dung khuôn mặt của Nghiêm Linh Trang, cô nở nụ cười dịu dàng, kiên định nhìn anh Khuôn mặt cô vô cùng dịu dàng, ánh mắt nhẹ nhàng ôn nhu, giống như một cô gái đang yêu hạnh phúc. Nụ cười vô tâm cùng vẻ mặt vô tư mà quyến rũ khiến trái tim anh không khỏi gợn sóng.



Cô bé đứng bằng một chân và xoay người, hệt như một con thiên nga trắng xinh đẹp đến nao lòng.

Ánh mắt lạnh lẽo của Chiến Hàn Quân dần tan ra, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một nụ cười nhẹ và quyến rũ.

“Chú”

Nhìn thấy Chiến Hàn Quân, Lạc Thanh An đột nhiên hưng phấn chạy tới.

Ánh mắt của Chiến Hàn Quân nhìn về phía ban công của căn biệt thự, anh sợ Thanh An chạy quá nhanh, các xe trên đường.

không kịp dừng Khoảnh khắc đó, trái tim anh căng thẳng đến nghẹt thở.

“Thanh An!”

Anh mở cửa phòng ngủ và chạy ra ban công phòng khách.

Một cơn gió lạnh lướt qua, giống như vừa băng qua vực sâu, anh nhảy vào khu vườn của biệt thự đối diện.

Lạc Thanh An dường như vẫn giữ nguyên vị trí.

Khi bố cô bé vừa nhảy qua, cô bé đã sợ đến mức tim gần như ngừng đập.

Chiến Hàn Quân chạy tới, cô bé nhào vào vòng tay anh, ôm cổ anh và đau lòng khóc.

“Sao chú lại nhảy sang đây chứ? Chuyện nguy hiểm như thế, sao chú lại làm thế chứ?

Lỡ đâu xảy ra chuyện gì thì sao?”

Chiến Hàn Quân ôm chặt Thanh An an ủi: “Không sao đâu, chú không sao.”

May mắn thay, không có nguy hiểm.

Trong lòng Thanh An tràn ngập niềm vui đoàn tụ của hai bố con. “Chú, chú đã lâu không đến dạy cháu chơi đàn. Mấy ngày nay chú bận rộn lắm sao?”

Chiến Hàn Quân xoa xoa tóc mái mềm mịn của Thanh An, “Ừ”

“Chú ơi, cháu đói quá.” Thanh An thì thầm.

Cô bé muốn tìm cách để giữ bố ở nhà, khi mẹ quay lại, mẹ chắc chẩn sẽ rất vui khi gặp lại bố.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play