Bàn tay trên bàn phím của Chiến Hàn Quân hơi khựng lại, trong mắt trào ra một tia trìu mến, cuối cùng biến thành một nụ cười ấm áp, tia ấm nhuộm cả lên lông mày.

Một tình yêu đến đầu bạc răng long, đó là những gì anh ấy muốn.

Anh cảm động trước những lời yêu thương của Nghiêm Linh Trang, anh đột nhiên có cảm giác kích động muốn đáp lại cô.

Nhưng ý chí kiên cường đã kìm hãm sự bốc đồng của anh Anh bị mất trí nhớ, cuộc đời anh vốn đã không trọn vẹn, anh không biết mình là ai trước khi mất trí nhớ, đã có vợ con chưa, làm sao anh có thể hấp tấp chấp nhận tình yêu của Nghiêm Linh Trang?

Thấy Chiến Hàn Quân không đáp lại, Nghiêm Mặc Hàn nói với Nghiêm Linh Trang với vẻ mặt chán ghét: “Anh đã nói rồi, những thứ bóng bẩy đó nghe có vẻ hay, nhưng không có tác dụng.”

Nghiêm Linh Trang cúi đầu khó chịu rời đi.

Khi Nghiêm Linh Trang quay trở lại văn phòng Tổng giám đốc, Tiểu Mật lo lắng thò đầu vào, “Tổng giám đốc, nhân viên bảo vệ ở tầng dưới gọi cho em và nói Thu Liên đang bế con đứng bên dưới và muốn gặp chị, chị có muốn cho cô ta vào không?”

Mắt của Nghiêm Linh Trang hơi nheo lại, “Cô ta đến đây làm gì?”

Nghiêm Mặc Hàn nói: “Còn có thể làm gì nữa? Đến tìm đàn ông!”

Nghiêm Linh Trang tức giận đập bàn, “Đưa cô ta đến văn phòng Tổng giám đốc.

Không được để cô ta gặp A Nguyệt.”

Nghiêm Mặc Hàn thở dài một hơi: “Lòng dạ phụ nữ độc ác nhất, không hiểu sao mấy năm rồi, em đánh qua đánh lại như thế này vô cùng hèn yếu.”

Nghiêm Linh Trang tức giận đến mức giơ tay đấm Nghiêm Mặc Hàn, “Anh câm miệng.”

Nhưng nằm đấm khựng lại trên không và không thể rơi xuống.

Nghiêm Mặc Hàn nghỉ ngờ nhìn cô, cô gái này đã bao lâu không đánh anh ta rồi? Có gì đó bất thường?

Cô không đánh anh ta, cái miệng của anh ta càng thiếu đòn hơn: “Em là Tổng giám đốc, thân phận đáng giá cả ngàn tỷ, còn cô gái chỉ là một người binh thường, tay không tấc sắt, nếu em cướp đàn ông của cô ấy, dư luận dùng ánh mắt đồng cảm và thương hại để đánh giá chuyện này. Đến lúc đó, người khác sẽ nói rằng em bắt nạt người khác…

Nghiêm Linh Trang rơi vào suy tư.

Những gì Nghiêm Mặc Hàn nói cũng có chút có lý!

Không lâu sau, Tiểu Mật đã đưa Thu Liên vào văn phòng Tổng giám đốc.

Thu Liên ôm Hổ Tử và nhìn vào văn phòng Tổng giám đốc với đôi mắt lấp lánh.

Nhìn thấy bộ dạng lo sợ của cô ta, Nghiêm Mặc Hàn cũng cảm thấy đồng cảm.

“Chị Thu Liên…

Anh ta vừa lên tiếng gọi, Nghiêm Linh Trang đã nhìn Nghiêm Mặc Hàn bằng ánh mắt của thần chết.

Nghiêm Mặc Hàn liên tục ho sặc sụa và đổi cách gọi: “Cô Thu Liên!”

Thu Liên ngây người nhìn chăm chăm Nghiêm Linh Trang và Nghiêm Mặc Hàn, mỉm cười ngượng ngùng, lịch sự đáp lại một tiếng.

Sắc mặt Nghiêm Linh Trang vô cùng lạnh lùng, cô chất vấn: “Cô đến Á Châu là gì?”

Thu Liên rụt rè nói: “Tôi đến đây để tìm người đàn ông của tôi.”

Sắc mặt Nghiêm Linh Trang lập tức tối sầm lại, “Ở đây không có người đàn ông của cô Thu Liên mỉm cười giải thích: “Người đàn ông của tôi, A Nguyệt, không phải anh ấy đi làm ở đây sao?”

Nghiêm Linh Trang tức giận đến mức vô thức nắm chặt tay lại khi nghe thấy cô ta liên tục gọi A Nguyệt là người đàn ông của mình Thấy vậy, Nghiêm Mặc Hàn nhanh chóng cầm một tập tài liệu lên, quạt cho cô, “Nữ vương điện hạ, bình tĩnh đi”

Nghiêm Linh Trang bình tính nói, “A Nguyệt là người đàn ông của cỡ?”

Thu Liên nghĩ ngờ hỏi lại, “Chuyện này không phải cô cũng biết sao?”

Cô ta tưởng rằng mọi người vẫn còn chưa vẫn hiểu lầm mối quan hệ vợ chồng của cô ta với A Nguyệt.

Cô ta ôm hy vọng rằng, chỉ cần cô ta quấn lấy A Nguyệt không chịu buông tay, thì A Nguyệt sẽ không vứt bỏ cô ta.

Nghiêm Linh Trang tức giận thở hồng hộc trước sự vô liêm sỉ của cô ta, nghiến răng ken két.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play