*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chiến Hàn Quân kiên quyết rời đi Thu Liên chán nản ngồi trên mặt đất, những giọt nước mắt buồn bã rơi trên mặt, cô ta bây giờ đang vô cùng hoang mang và tuyệt vọng về tương lai, cô ta đang vắt óc tìm lối thoát cho mình.
Tòa nhà Tập đoàn Á Châu.
Nghiêm Linh Trang đứng trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn trên tâng chín, khoanh tay nhìn về phía cửa lớn của Á Châu.
Cô giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã quá giờ làm việc một phút, Chiến Hàn Quân vẫn chưa đi làm, cô không khỏi cảm thấy lo lắng.
Mặc dù anh và Thu Liên không kết hôn với nhau, nhưng họ đã sống chung dưới một mái nhà trong nhiều năm, tình cảm của anh dành cho cô ta cũng có phần khác biệt.
Anh bị Thu Liên lừa gạt và lợi dụng như vậy, tâm trạng của anh chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
Cô thực sự lo lắng anh tức giận như vậy sẽ làm tổn thương sức khỏe của mình.
Nhưng vào lúc này, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa của Hoa Thiên Cốt, dây thần kinh căng thẳng của Nghiêm Linh Trang cũng thả lỏng ra.
Để giúp anh giải tỏa nỗi buồn, Nghiêm Linh Trang quyết định tìm một việc gì đó cho anh làm. Cô cuộn một xấp giấy lớn trên bàn làm việc, xoay người bước ra ngoài.
“Không thể hoàn thành được” Anh nói Nghiêm Linh Trang hơi giật mình, nói: “Làm được bao nhiêu thì làm.”
Chiến Hàn Quân: “…”
Chiến Hàn Quân đẩy đống hồ sơ vào góc bàn, sau đó bắt đầu mở máy tính, không để ý đến đống hồ sơ.
Nghiêm Linh Trang nghiến răng, cô dù sao cũng là một nữ Tổng giám đốc uy nghiêm danh thế, nhưng trước mặt anh, cô không hề có một chút uy danh nào.
“Những hồ sơ này rất quan trọng. Hãy giải quyết những hồ sơ này trước” Cô đẩy hồ Sơ cho anh.
Chiến Hàn Quân hỏi: “Quan trọng thật hay không?”
Nghiêm Linh Trang “Đương nhiên là quan trọng thật.”
Chiến Hàn Quân mỉa mai nói: “Hóa ra tài liệu khẩn cấp của Á Châu có thể làm được bao nhiêu thì làm.”
Nghiêm Linh Trang: “…”
Cô xấu hổ đỏ bừng cả cổ, “Tôi lo lắng anh sẽ quá sức.”
Cô vừa nói xong, âm thanh sột soạt đột nhiên vang lên phía sau, Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang nhìn lại thì thấy các nhân viên bắt đầu rút khăn giấy để bịt tai.
“Tổng giám đốc, hai anh chị tiếp tục, chúng tôi không nghe thấy gì hết.”
Mọi người run lên vì cười.
Chiến Hàn Quân im lặng nhìn Nghiêm Linh Trang, ánh mắt lộ rõ vẻ lên án cô: Ở nơi công cộng, chú ý ngôn ngữ sử dụng.
Nhưng anh đã đánh giá thấp sự táo tợn của Nghiêm Linh Trang, Nghiêm Linh Trang đột nhiên hét lớn với các nhân viên, “Tất cả quay người đi, nhảm mắt lại.”
Các nhân viên làm theo yêu cầu, tất cả quay lại và nhắm mắt.
Chiến Hàn Quân nhìn Nghiêm Linh Trang, “Cô đang làm gì vậy?”
Nghiêm Linh Trang nói: “Em nghe cho rõ đây, em muốn tỏ tình với anh.”
Chiến Hàn Quân nghe thấy thế, thân hình cao gầy của của anh hơi ngây ra, anh chưa từng nhìn thấy cách phụ nữ theo đuổi đàn ông như thế này trên TV.
Nhưng không hiểu trời xui đất khiến thế nào anh lại gật đầu, chấp nhận lời tỏ tình của cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT