Chỉ cần anh nghĩ đến việc cuộc sống của mình đã bị Thu Liên ác ý làm giả, cơn giận của anh lại truyền ra khắp tứ chỉ, không nơi trút bỏ.

Tiếng dương cầm du dương chợt vang lên trong màn đêm tĩnh mịch, thanh âm nhẹ nhàng cất lên như gió thoảng, thổi vào lòng người, vỗ về những cảm xúc bồi hồi.

Sự cáu kỉnh trong lòng anh từ từ biến mất.

Lúc này, đột nhiên anh nhớ ra, anh nói với mẹ của Thanh An chuyện từ chức, mẹ của Thanh An vẫn chưa trả lời anh.

Không hiểu là chuyện gì đang xảy ra?

Dưới âm thanh thôi miên của đàn dương cầm, anh dần buồn ngủ, sau đó quay trở lại giường và đi vào giấc ngủ ngay tức khắc.

Ngày hôm sau Nghiêm Linh Trang đã đến tầng hầm bãi phế thải của Á Châu từ sớm, Quan Minh Vũ cùng các thành viên của Quỷ Mị đã đợi ở bên ngoài, nhìn thấy Nghiêm Linh Trang, tất cả đều cung kính nói: “Xin chào Tổng giám đốc”

Nghiêm Linh Trang cởi áo khoác trắng ném cho Quan Minh Vũ, hỏi: “Vẫn chưa thừa nhận sao?”

Quan Minh Vũ nói: “Người này có tâm lý rất vững vàng. Cho dù chúng ta tra tấn hẳn như thế nào, cũng sẽ không lộ ra bất kỳ manh mối nào.”

Đôi môi đỏ như máu của Nghiêm Linh Trang nhếch lên một vòng cung quyến rũ, “Đưa tôi vào.”

Quan Minh Vũ dẫn Nghiêm Linh Trang vào tầng hầm. A Kha đang ngồi trên một chiếc ghế tựa, tay và chân bị trói vào ghế, trên đầu có một chiếc túi nhựa màu đen.

Nghiêm Linh Trang ngồi xuống ghế trước mặt, ra hiệu cho Quan Minh Vũ: “Để tôi nhìn mặt hắn ta.”

Quan Tiêu hơi do dự, “Tổng giám đốc, loại người này không xứng gặp cô.”

Nghiêm Linh Trang biết rằng Quan Minh Vũ đang nghĩ đến sự an toàn của cô, nhưng chuyện liên quan đến Chiến Hàn Quân, cô sợ gì chứ?

“Mở ra”

Quan Minh Vũ không thể chống lại cô, vì vậy anh ta bước đến chỗ A Kha và tháo chiếc túi nhựa trên đầu.

Tâm mắt đen kịt của A Kha lập tức khôi phục lại ánh sáng, đôi mắt hẳn ta ti hí nhìn Nghiêm Linh Trang ánh mắt, “Cô là ai?”

Quan Minh Vũ chế nhạo: “Mày không xứng được biết.”

Nghiêm Linh Trang bắt đầu chất vấn hắn ta, “Tại sao thẻ của Thu Liên lại ở trên người anh?”

“Thu Liên, Thu Liên là ai? Tôi không biết?” A Kha bật cười. “Người đẹp, ngày hôm qua, đám người kia đều không thể kiếm được tin tức gì từ tôi, tôi thấy cô từ bỏ đi”

Nghiêm Linh Trang ở một bên nói: “Tôi khuyên anh nên thành thật đi, vì nếu anh chống lại tôi, kết quả cuối cùng sẽ rất thê thảm”

A Kha cười xấu xa, “Tôi rất sợ hãi.”

Nghiêm Linh Trang nháy mắt với Quan Minh Vũ, Quan Minh Vũ bước chậm rãi đến trước mặt A Kha, không hề báo trước, bất ngờ đá vào đáy quần của A Kha, khiến A Kha tái mặt vì đau.

“Mày.”

Nghiêm Linh Trang nói, “Bây giờ anh biết tôi đáng sợ rồi chứ?”

A Kha tức giận nói: “Tôi muốn kiện các người! Bắt cóc người tốt bất hợp pháp…”

Nghiêm Linh Trang đứng dậy khỏi ghế và đi đến chỗ A Kha, “Anh kiện tôi bắt cóc anh trái phép? Vậy tôi muốn kiện anh vì tội câu kết với vợ anh, giam giữ cựu Tổng giám đốc Á Châu nhiều năm. Tôi muốn anh ngồi tù.”

Trên mặt A Kha lộ ra vẻ kiêu ngạo, nói: “

Tôi không bỏ giam giữ anh ta… Cô đừng ngậm máu phun người.”

Nghiêm Linh Trang nói, “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”

Một tia sáng lạnh lùng hiện lên trong đáy mắt cô, “Tại sao thẻ ngân hàng tôi đưa cho A.

Nguyệt lại xuất hiện trên tay anh?”

A Kha còn muốn giả ngu, “Cái gì? Thẻ ngân hàng? Tôi không biết.”

Nghiêm Linh Trang nói: “Không thừa nhận, không sao cả. Lúc đó tôi sẽ đưa bằng chứng cho cảnh sát. Tấm thẻ này là bằng chứng khiến anh và Thu Liên phải thừa nhận”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play