Hóa ra là người chồng vô dụng của cô ấy, chỉ là không thể làm công việc bẩn thỉu mệt nhọc. Tuy nhiên, anh ấy là một người đàn ông biết văn hóa, có thể chơi đàn piano, có thể sử dụng máy tính và quan trọng hơn là anh ấy có thể kiếm được rất nhiều tiền Thu Liên cảm thấy như mình như được may mắn đập vào người vậy, cảm thấy rằng tất cả những điều này thật viển vông. Như thể cô là con chim sẻ bay biến thành phượng hoàng.

Điều này càng củng cố thêm suy nghĩ của Thu Liên: Dù thế nào cô ấy cũng phải ôm lấy chiếc đùi vàng này. Cả đời này, chỉ có anh mới có thể cho cô hạnh phúc.

Đối với người đàn ông của cô ấy, người đã ngồi tù làm sao anh ta có thể so với Nguyệt được chứ? Cô ấy là một kẻ ngốc mới chọn anh ta.

Nghĩ đến cô ấy đã chuyển ra khỏi khu chung cư ban đầu, A Kha chắc sẽ không thể tìm thấy nơi ở mới của cô đâu. Thu Liên thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Thu Liên nhiệt liệt chào đón đối với gương mặt lạnh tanh của Chiến Hàn Quân: “Chồng, tổng cộng có bốn phòng ngủ. Hai chúng ta ở phòng ngủ chính, Hồ Tử thì ở phòng trẻ em bên cạnh. Còn lại hai phòng, anh muốn sắp xếp như thế nào?”

Chiến Hàn Quân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Một phòng để làm phòng sách đi.”

Thu Liên gật đầu: “Ừ”’ Trong ánh mắt ai đó giấu không nổi sự sùng bái giành cho anh.

“Còn một phòng nữa anh sẽ ở”

Thu Liên cảm thấy như bị một tảng đá nặng đè lên, trong phút chốc có đứng không vững.

Chiến Hàn Quân đã đi vào phòng ngủ của mình, Thu Liên đột nhiên chạy đến, từ đãng sau ôm chặt lấy anh.

“Chồng, em không muốn phải chia phòng với anh.”

Chiến Hàn Quân bỏ tay cô ra, mặt không một biểu cảm mà nói: “Thu Liên, anh đã nói rồi, đừng ép anh làm những việc anh không thích. Nếu em còn hoang tưởng, vậy thì chúng ta chỉ có thể ly hôn.”

Nghe thấy hai chữ li hôn, Thu Liên trong phút chốc liền bỏ tay ra. Hai mắt đẫm lệ nhìn anh: “Chồng à. Chúng ta là vợ chồng!”

Ánh mắt của Chiến Hàn Quân tràn đầy sự bất lực: “Anh xin lỗi.”

“Tại sao chứ? Không phải trước đây anh nói sẽ cố gắng để chấp nhận được em sao?”

Thu Liên bật khóc như mưa: “Có phải anh bắt đầu ghét bỏ em rồi đúng không?”

Chiến Hàn Quân trầm mặc không nói.

Đối với Thu Liên, anh luôn rất rõ ràng về tình cảm của mình dành cho cô. Đó chỉ là lòng biết ơn.

Sau khi Thu Liên dùng những loại rau kém chất lượng để tiếp đón Minh Vũ, anh ta đã coi thường người phụ nữ này từ tận đáy lòng mình.

“Anh mệt rồi” Chiến Hàn Quân kết thúc cuộc trò chuyện của họ.

Thu dọn quần áo và đi vào phòng tắm.

Đúng lúc này, trên ban công sân vườn n phòng ngủ có một cái kính văn.

Nghiêm Linh Trang nhìn chăm chãm vào phòng đối diện một lúc lâu, khi cô nhìn thấy Thu Liên ôm lấy Chiến Hàn Quân từ phía sau, sau khi Chiến Hàn Quân lấy quần áo và đi vào phòng tắm.

Mạch máu toàn thân của Nghiêm Linh Trang như bùng phát Theo như suy luận của cô ấy, tiếp sau đây Chiến Hàn Quân và Thu Liên nên đóng một đoạn phim tình cảm mãnh liệt.

Đầu óc cô cực kì lộn xộn.

Bé An nhìn thấy mẹ mất hứng, liền cho mẹ một cái ý kiến.

“Mẹ, hay là chúng ta đến thăm bố đi.”

Nghiêm Linh Trang giật mình, trong mắt hiện lên một tia cười xấu xa.

“Ý kiến hay.”

Nghiêm Linh Trang đặt trái cây trong đĩa trái cây vào giỏ quà như quét sạch, sau đó khéo léo treo một đôi câu đối trên giỏ hoa, thể hiện lời chúc mừng tân gia.

Sau đó, cô nhanh chóng tẩy trang và trang điểm theo tone nhẹ nhàng. Thay lên mình bộ váy màu trằng đầu búi tóc, xinh đẹp như một tiên nữ.

Sau khi mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa, Nghiêm Linh Trang và bé An liền xuất phát.

Chiến Hàn Quân từ phòng tắm bước ra, Thu Liên vẫn chưa rời đi.

Cô mặc bộ đồ ngủ gần như trong suốt, cầu xin anh bằng ánh mắt dịu dàng: “Chồng, nếu anh không muốn nỗ lực vậy thì để em thay anh nỗ lực vậy.”

Cô ấy uyển chuyển mò mẫm về phía Chiến Hàn Quân.

Một bàn tay mảnh khảnh đặt lên ngực anh và từ từ di chuyển đến nút áo cổ anh.

Vậy mà lúc này chuông cửa lại vang lên

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play