Không ngờ, sau bao năm mài dũa, Nghiêm Linh Trang thân ở vị trí tối cao lại có thể mang theo phong cách sắc bén như này, muốn giành người của tôi sao? Xin lỗi, cô đã đến chậm một bước rồi” Điền Ngọc Mẽ cười Cô ta chưa bao giờ gọi Nghiêm Linh Trang một tiếng chị..

Mặc dù là em dâu của Linh Trang, thế nhưng Điền Ngọc Mễ chưa bao giờ thực hiện nghĩa vụ của thân phận này.

Nghiêm Linh Trang độc đoán nói: “Hợp đồng ký rồi vẫn có thể hủy bỏ!”

Điền Ngọc Mễ nhìn Chiến Hàn Quân: “Anh nên xem kỹ hậu quả của việc vi phạm hợp đồng rồi hãng quyết định có muốn làm điều đó hay không?”

Chiến Hàn Quân không quan tâm đến hậu quả của việc vi phạm hợp đồng, nhưng anh không thích cái tác phong phách lối này của Nghiêm Linh Trang.

“Cô muốn làm gì?” Anh tức giận hỏi cô.

Khi Nghiêm Linh Trang đối mặt với anh, vẻ lạnh lùng trên mặt liền biến mất, cô mỉm cười nói: “Cái miếu nhỏ đó của cô ta làm sao có thể chứa nổi đại thần như anh. Đến Á Châu của em đi, điều kiện tùy anh quyết định”

Chiến Hàn Quân nói: “Không cân.”

Anh chỉ cần nghĩ đến ánh mắt bỉ ổi của nữ ma đầu này khi nhìn mình cùng với đủ loại cách thức, ngôn từ để trêu chọc đã thấy sợ hãi.

Anh cự tuyệt chắc như đinh đóng cột, khiến Điền Ngọc Mễ thầm mừng rỡ trong lòng.

Cô ta nghĩ bụng, chỉ cần cậu Quân kiên quyết đến công ty của mình, Nghiêm Linh Trang đương nhiên sẽ không còn cách nào khác.

Điền Ngọc Mễ nói: “Tổng giám đốc Trang, mặc dù cô là tổng giám đốc của tập đoàn Á Châu mà bao người ngưỡng mộ, nhưng không phải ai cũng thích cái miếu lớn này. Đây là một xã hội pháp chế, tổng giám đốc Trang sẽ không đến mức ép mua ép bán giữa ban ngày ban mặt chứ?”

Ánh mắt sắc bén của Nghiêm Linh Trang quét qua Điền Ngọc Mễ: “Nơi này không có chỗ cho cô nói chuyện”

Nếu Điền Ngọc Mẽ đã luôn mồm gọi mình là tổng giám đốc Trang, vậy thì sao cô phải bận tâm đến tình nghĩa gia đình ở chỗ này.

Ngọc Mễ tức đến nghiến răng.

Nghiêm Linh Trang nhìn Chiến Hàn Quân, dùng vẻ mặt chân thành phân tích ưu nhược điểm của chỗ làm việc cho anh: “Á Châu phù hợp với anh hơn. Những công ty có chút danh tiếng tại thủ đô này đều đã bị Á Châu thôn tính, phần còn lại toàn là những công ty nhỏ đang gặp khó khăn và vùng vẫy giấy chết. Công nghệ chưa phát triển, đội ngũ thì kìm hãm…”

Không chờ cô nói hết, Chiến Hàn Quân đã nhìn cô đầy khiêu khích rồi nói: “Tôi thích đến những công ty nhỏ, chấp nhận các thử thách và đánh cờ với những công ty lớn.”

Nghiêm Linh Trang: “…

Anh chàng này định khai hỏa với chính công ty của mình sao?

Nghiêm Linh Trang vô cùng tức tối, đã không ăn mềm thì giờ phải cứng thôi.

“Anh thật sự không đến Á Châu?”

Lông mi còn không buồn nhấc, vẻ mặt của anh vẫn vô cùng kiên định.

“Được. Vậy anh cứ việc sang Điền Thị, tôi không cản anh” Nghiêm Linh Trang buông tay ra Chiến Hàn Quân rút hợp đồng về, đưa cho Điền Ngọc Mễ.

Điền Ngọc Mễ đắc ý nhìn Nghiêm Linh Trang, cô ta đã sớm biết người này không thể trị được Chiến Hàn Quân.

Chiến Hàn Quân quay người muốn rời đi.

Nhưng đột nhiên lại nghe thấy Nghiêm Linh Trang ra lệnh cho cấp dưới của mình: “Quan Minh Vũ, tên Lâm Miên đó đã chết chưa? Chưa chết thì dừng hết thuốc của anh †a lại”

Chiến Hàn Quân khựng lại, đột nhiên quay người, tức giận nói: “Nghiêm Linh Trang, cô thật hèn hạ.”

Nghiêm Linh Trang cười tươi như hoa: “Tôi hèn hạ ấy hả?”

“Quan Minh Vũ, đã thế tiện tay mua luôn cho Lâm Miên đó một cái nghĩa trang cho tôi…

“Cô không biết xấu hổ” Chiến Hàn Quân nghiến răng.

“Tôi cứ không biết xấu hổ đấy” Nghiêm Linh Trang ngẩng mặt, đắc thẳng nhìn Chiến Hàn Quân.

Cô biết rất rõ muốn đấu với Chiến Hàn Quân không thể chỉ dùng cách lý luận. Bởi vì kiểu người duy ngã độc tôn như anh, chỉ coi lý luận của mình là chân lý, còn lý luận của người khác thì là chim bay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play