Chiến Hàn Quân nghiêm mặt hỏi: “Lạc Thanh Du, sau khi tôi giành được quyền nuôi dưỡng Thanh Tùng, tôi sẽ cho cô quyền thăm hỏi con trong năm năm đầu tiên.”

Lạc Thanh Du không thể tin nổi trợn mắt, tên này đúng là khinh người quá đáng, không chỉ muốn giành quyền nuôi dưỡng Thanh Tùng mà còn muốn cướp đi quyền thăm hỏi sau này của cô.

Có thể nhẫn nại nhưng không thế nhẫn nhục được.

Lạc Thanh Du đứng lên, hay tay nắm thành quả đấm chống lên bàn, nghiêng người về phía trước, cắn răng gần từng chữ: “Anh đừng có mơ” Ánh mắt khiêu khích ngập tràn sắc bén.

Chiến Hàn Quân vẫn thong dong bình tĩnh như trước, anh là vị vua oai phong trên thương trường, đã từng trải biết bao tình huống đàm phán, gặp biết bao đối thủ, loại phụ nữ nội trợ tâm thường như Lạc Thanh Du này, anh không thèm để vào mắt “Ra giá đi, bao nhiêu tiên cô mới đồng ý nhường lại quyền nuôi dưỡng Thanh Tùng?” Chiến Hàn Quân khoan thai nói.

Lạc Thanh Du cảm giác như bị sỉ nhục, tức giận đến mức lục phủ ngũ tạng như muốn phát điên. Cô căm tức nhìn Chiến Hàn Quân, giận dữ nói: ‘Anh Quân này, anh cho rằng dùng tiền là có ngăn cách tình yêu của tôi với Thanh Tùng, có thể giành được quyền nuôi dưỡng thắng bé một cách dễ dàng từ tay tôi?”

Chiến Hàn Quân nhếch miệng để lộ ra nụ cười dữ tợn Anh thấy, nếu như tiền không giải quyết được vấn đề thì chắc chắn là vì chưa đủ.

Anh cho rằng Lạc Thanh Du bày bộ dạng căm phẫn đó ra là để cò kè mặc cả.

“Ba nghìn năm trăm tỷ” Chiến Hàn Quân nói.

Lạc Thanh Du tức giận đến nỗi cả người run lên, sau đó cầm cốc trà lên hất thẳng vào Chiến Hàn Quân: “Chiến Hàn Quân, tôi nói cho anh biết, dù anh có đưa cả Á Châu cho tôi thì tôi cũng không cần. Trong lòng tôi, Thanh Tùng là mạng của tôi”

Chiến Hàn Quân nhìn quần áo đọng nước trà, anh mắt hiện lên tia lạnh, cản răng nói: “Lạc Thi Hàm..” Giọng nói hung ác nham hiểm kéo lí trí của Lạc Thanh Du về.

Lúc Lạc Thanh Du phản ứng lại thì cô đã gây họa rồi.

Chiến Hàn Quân đứng lên, xanh mặt nói với Lạc Thanh Du: “Giả bộ thanh cao à? Được lắm. Đừng có mơ tôi cho cô một đồng nào. Còn Thanh Tùng, tôi nhất định sẽ giành về được”

Nói xong, anh vung tay áo bỏ đi Lạc Thanh Du tức giận giậm chân một cái.

Ánh mắt của Chiến Hàn Quân trước khi đi đúng là đáng sợ, trông anh như một vị tử thần, có thể kéo cô xuống địa ngục bất cứ lúc nào.

Ra khỏi quán cà phê, Lạc Thanh Du tâm sự nặng nề bước đi trên đường phố phồn hoa. Thành Nam phồn hoa, mỗi góc phố đều lộ ra vị tiền.

Ví dụ như xe sang đi tới đi lui, khai sáng ánh mắt của mọi người.

Mà Lạc Thanh Du thì bị chủ xe sang coi thường, cô như một tên ăn mày rách rưới sống ở tầng đáy của xã hội.

Cô chán nản ngồi trên bậc thang của một khách sạn, bởi vì vẻ mặt mất tinh thần, đầu tóc rối bời mà được vài người qua đường đồng tình, thậm chí còn có người để trước mặt cô vài tờ tiền.

Lạc Thanh Du bỗng cười rộ lên.

Thì ra trước giờ là cô tự lừa mình dối người, không nhìn thấy sự cách biệt như trời với đất giữa cô và Chiến Hàn Quân.

Anh là con của trời.

Còn cô chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ bé sống ở tầng đáy xã hội mà thôi.

Mà cô vấn cho rằng mình là Nghiêm Linh Trang xinh đẹp kiều diễm, là trai tài gái sắc có thế đứng bên cạnh anh, xứng đôi với anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play