*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đáy mắt Thu Liên lộ ra chút phẫn nộ, tên đàn ông kia sao một chút cũng không chia lại cho cô.
Không có tiền thì sau này cô với Nguyệt phải làm gì để sống qua ngày đây?
Ngược lại Chiến Hàn Quân bộ dạng cực kỳ ung dung, ngữ khí bình thản nói với cô: “Sau này nhớ kỹ chuyện đầu tiên cần làm là báo mất giấy tờ”
Thu Liên gật đầu: “Vâng”
Lúc này Hổ Tử vuốt vuốt bụng mình than đói bụng: “Mẹ ơi, bụng con đói đến xẹp lép luôn rồi.”
Thu Liên Giật mình, thật sự chột dạ, nghe đứa con khóc nháo. Bực bội vỗ võ đầu của bé nói: “Nhịn một chút”
Lúc này Chiến Hàn Quân mới biết được mẹ con hai người bọn họ còn chưa có ăn cơm.
Vì thế đứng dậy đi về hướng phòng bếp, chịu mùi dầu mỡ của bếp núc nấu cho hai mẹ con bọn họ một tô mì.
Thu Liên nhìn bóng dáng nhàn nhã đầy mị hoặc của Chiến Hàn Quân đi qua đi lại trong phòng bếp thì nơi đáy mắt lại lan ra chút thần sắc sỉ mê.
Người đàn ông này cho dù là vẻ bề ngoài hay nhân phẩm đều là cực phẩm trên đời này.
Nếu ông trời đã đưa anh đến trước mặt cô thì tại sao cô phải buông tha cho anh!
Không bao lâu, hai tô mì nóng hổi đã ra lò.
Chiến Hàn Quân đặt hai tô mỳ ra lên trên bàn ăn, ôn nhu vuốt ve đầu của Hổ Tử nhẹ nhàng nói: “Ăn đi”
Thu Liên cười gật đầu: “Đúng vậy”
Tô mì không mặn không ngấy nước dùng vừa miệng. Ngon đến mức sau khi ăn xong trong miệng còn đọng lại hương vị.
Thu Liên thất kinh, không ngờ tay nghề nấu nướng của Nguyệt lại ngon đến như vậy?
Khiến một người phụ nữ như cô cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Thừa dịp lúc hai mẹ con đang ăn cơm, Chiến Hàn Quân quay về phòng ngủ, nghiêm túc đọc cuốn “The Matrix”. Vẻ mặt anh lúc đọc sách tựa như bị cuốn vào bên trong, cực kỳ si mê.
Lúc này anh thầm nghĩ nếu anh có một cái máy tính, có thể ở bên trong The Matrix rung chuyển đất trời luôn rồi.
Nhưng cái ý tưởng này, rất nhanh đã bị sự thật đánh bại.
Trên người anh không còn một xu.
Anh phải kiếm tiền! Hơn nữa phải kiếm được thật nhiều tiền mới được.
Lúc chạng vạng, Thu Liên đi vào phòng Trên người mặc một cái váy hai dây siêu ngắn, ôm lấy anh từ sau lưng.
Thu Liên chỉ có thể từ bỏ.
Chỉ là càng dùng sức ôm lấy cánh tay của anh.
Tựa như anh chính là mặt trời của cô vậy.
Chiến Hàn Quân kéo tay cô ra đứng dậy nói: “Anh đi tắm rửa.”
Thu Liên ngây ngốc tại chỗ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT