Thu Liên có chút xấu hổ: “Chồng à, thật ra anh kiếm được bao nhiêu tiền, làm công việc gì cũng không cần nói cho em đâu.

Em… Em…”

Tay của Chiến Hàn Quân bỗng dừng lại giữa chừng.

Hai tay Thu Liên liền thành thật cầm lấy nó, vẻ mừng thầm nơi đáy mắt đương nhiên không thoát khỏi ánh mắt Chiến Hàn Quân.

Anh giải thích với cô: “Cũng không phải là anh không muốn chia sẻ với em. Chỉ là anh muốn dùng chút tiền ấy để làm chút chuyện khác.”

Thu Liên “Ồ” một tiếng, hai tay nằm chặt lấy tờ ngân phiếu, nhưng cũng không có ý đồng ý với anh.

Chiến Hàn Quân có chút hiểu rõ: hóa ra cảm giác an toàn của phụ nữ chỉ duy trì bằng tiền bạc, không phải cảm giác an toàn mà anh tự mang tới.

Sự hiểu rõ này khiến anh nhiều ít có chút không vui.

“Chồng à, vậy anh cứ chậm rãi đàn, em tới phòng ngủ chờ anh” Thu Liên đứng lên, ôn nhu cười nói.

Ánh mắt Chiến Hàn Quân đông cứng lại: “ừ Sự ủng hộ của Thu Liên với công việc của anh cũng không dành được hảo cảm của anh Không phải cô rất chờ mong tối nay triền miên với anh sao?

Ở trước tiền, cô dường như…có thể từ bỏ sự kiên trì của mình.

Chiến Hàn Quân lắc đầu, đè nén sự ghét bỏ vợ mình ở đáy lòng Đồng hồ báo thức trên tường chậm rãi kêu tích tắc.

Chiến Hàn Quân đàn đi đàn lại những bản nhạc mình quen thuộc

Tới tận khi kim đồng hồ chỉ 12 giờ, Chiến Hàn Quân nhận mệnh đóng đàn lại, đứng dậy đi về phía phòng ngủ.

‘Vốn nghĩ đến Thu Liên đã ngủ say, ai ngờ khi anh nhẹ nhàng nằm ở mép giường, tay cô lại vươn ra giống như rắn.

“Chồng à.”

Chiến Hàn Quân sợ tới mức ngã xuống giường.

Thu Liên ngồi xuống, kéo anh lên, tự nhiên thở dài: ‘Em đáng sợ như vậy sao?”

Chiến Hàn Quân ngồi dưới đất, ánh trăng xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ như được đúc của anh càng tăng thêm hơi thở yêu nghiệt.

Thu Liên nhìn anh, lặng lẽ buông tay anh ra.

Cô cố gắng kéo người đàn ông mê hoặc này vào thế giới của mình, thế nhưng ông trời dường như cũng không theo ý cô.

“Anh ngủ đi.”

Thu Liên đứng lên, đi về phía phòng ngủ bên cạnh.

Chiến Hàn Quân uể oải ngồi trên mép giường, áy náy cùng tự trách gặm căn lòng anh Hôm sau Thu Liên ngủ say nên không rời giường làm bữa sáng.

Chiến Hàn Quân đói bụng bước ra cửa.

Vốn định mua chút đồ ăn nhanh ở bên ngoài, đi ra mới phát hiện anh không có một đồng trên người.

Khóe môi Chiến Hàn Quân gợi lên một nụ cười tự giễu, sao anh có thể sống như vậy chứ?

Thủ đô vào sáng sớm, sắc trời mờ mịt.

Sự phồn hoa của thành thị được dòng xe cộ tấp nập và phong cảnh kiều diễm làm lóa mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play