“Nếu xuống hoàng tuyền, em ở trên đường U Minh chờ anh, nếu anh không tới, thì em sẽ hái một đóa hoa bỉ ngạn, em tới tìm anh”

Chiến Hàn Quân nhíu mày nói: “Đoạn đầu này, thật ra rất đơn giản dễ hiểu. Chỉ là tôi không hiểu, sao cô lại viết ra đoạn thứ hai?

Người yêu bị ngăn cách âm dương, chung quy lại cũng không phải là điềm lành.”

Nghiêm Linh Trang cười chua xót: “Trẻ tuổi không biết mùi vị của sầu thì cứ nói sầu.

Cũng không biết, ít tuổi điên cuồng vô tri lại gặp cảnh”

“Hợp với tình huống?” Chiến Hàn Quân cười mờ mịt.

Hiển nhiên đây là cô nói nhầm!

Nào có chuyện người đã chết còn có thể sống lại?

Cho dù là đầu thai chuyển thế, ai còn nhớ rõ được người yêu trước kia?

Nghiêm Linh Trang lại ngước mắt lên, trong ánh mắt lộ ra một tia chắc chắn: “Đúng vậy, cuối cùng tất cả mọi chuyện xảy ra đều ứng với dự báo “ hoa bỉ ngạn } “

Giọng nói cô nhấn mạnh lại lần nữa mang theo khẳng định, khuôn mặt đẹp trai như đúc của Chiến Hàn Quân xuất hiện một tia kinh ngạc.

Cách đó không xa, Nghiêm Mặc Hàn lén lút trốn ở phía sau vách đá, trong ánh mắt mang theo một tia ghét bỏ.

Liên tục nâng cổ tay nhìn đồng hồ, tức giận đến mức dậm chân “Có cần trò chuyện vui vẻ như vậy không, Chiến Hàn Quân, không phải cậu tích chữ như vàng sao? Nghiêm Linh Trang, không phải em muốn rụt rè đoan trang sao?”

Bác sĩ khám bệnh cho Linh Trang cũng sắp tan làm rồi, không được bệnh nhân đã phải đi ra ngoài tìm bệnh nhân.

Lại bị Nghiêm Mặc Hàn giữ chặt lại: “Đừng đi, không nhìn thấy hai vị tổng giám đốc Á Châu đang nói chuyện yêu đương sao?”

“Vậy còn muốn khám bệnh không?” Bác Sĩ ngớ người hỏi.

Nghiêm Mặc Hàn nói: “Khám, đương nhiên là muốn rồi.”

Bác sĩ nói: “Nhưng mà bác sĩ sắp thay ca rồi Nghiêm Mặc Hàn nghĩ một chút, nảy ra một suy nghĩ ngu ngốc: “Vậy ông đi gọi tổng giám đốc tới khám bệnh đi.”

Bác sĩ vuốt cái mũi có chút khó hiểu, vì sao lại là tôi?

Nghiêm Mặc Hàn cười xấu xa, ai đi người đó xui xẻo.

Nghiêm Linh Trang không đánh tên đầu sỏ gây tội phá hỏng hai người họ yêu đương thành đầu heo mới là lạ.

Hiển nhiên, bác sĩ càng lúng túng: “Tôi vẫn nên quay về chờ cô ấy thôi”

Nghiêm Mặc Hàn ngẩn ngơ: “Không có tiền đồ”

Sau đó căng da đầu đi ra ngoài.

Bệnh nhân ở phòng chờ khám bệnh đã đi gần hết, khi Nghiêm Mặc Hàn xuất hiện ở trước mặt Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang, Chiến Hàn Quân còn vô cùng không khách sáo trách móc anh ta một câu: “Sao bây giờ anh mới tới?”

Nghiêm Mặc Hàn ngậm hòn bò làm thính, có nỗi khổ không nói nên lời.

Anh ta có thể tới sao? Anh ta dám đến sao?

Chiến Hàn Quân nói: “Đăng ký cần lâu như vậy sao? Hai mắt của em gái anh không nhìn được, anh nên quan tâm tới cô ấy một chút.”

Nghiêm Mặc Hàn: “…”

Linh Trang có thể cảm nhận được, trong giọng nói của Chiến Hàn Quân lộ ra vẻ quan tâm tới cô.

Dù sao, anh cũng không phải người thích lo chuyện bao đồng Tâm trạng của cô vì vậy mà trở nên tốt hơn.

Nghiêm Mặc Hàn nhận lỗi: “Tôi biết rồi.

Tôi sai rồi. Lần sau tôi sẽ không làm như vậy nữa”

Sau đó kéo Nghiêm Linh Trang vội vàng rời đi: “Bác sĩ đang chờ em rồi, mau đi với anh”

Nghiêm Linh Trang thật sự ngoan ngoãn: “Vâng”

Hai người vừa mới đi vào phòng khám bệnh của bác sĩ, sau khi chắc chắn Chiến Hàn Quân không thể nhìn thấy bọn họ nữa, Nghiêm Linh Trang dỡ xuống lớp ngụy trang, khôi phục lại dáng vẻ của người đàn bà đanh đá, bỗng nhiên dùng sức véo Nghiêm Mặc Hàn, tức giận nói: “Vì sao anh phải quấy rầy bọn em? Không nhìn thấy bọn em đang nói chuyện vui vẻ sao?”

Nghiêm Mặc Hàn oan uổng giải thích: “Bác sĩ sắp thay ca rồi”

Nghiêm Linh Trang: “…

“Thời gian trôi qua nhanh như vậy sao?”

Nghiêm Mặc Hàn không có sức lực ni “Đối với em thì thời gian trôi qua nhanh, nhưng với anh thì là sống một ngày bằng một năm”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play