Trương Hàn từ từ mở mắt ra, vườn hoa Hoa Bỉ Ngạn đã biến mất.

Trước mặt là một bức tranh, bức tranh vẽ chính là hồi nãy xuất hiện vườn hoa.

Mỹ lệ mà tràn đầy mê hoặc.

Hoa Bỉ Ngạn có nhiều ý nghĩa nhưng vẻ đẹp của nó là không thể chối từ.

Là hoàn mỹ thánh khiết?

Là chia ly?

Ý nghĩa của Bỉ Ngạn là hướng tới hoàn mỹ vô khuyết! Nó ở bất kỳ đâu, nhưng lại không hề tồn tại....

Đây là một ý nghĩ. Bỉ Ngạn trong mắt ngươi lại là khởi đầu của kẻ khác, hoàn mỹ vô khuyết trong mắt ngươi lại là tràn đầy thiếu sót trong mắt kẻ khác.....

Thế giới không có Bỉ Ngạn, Hoa Bỉ Ngạn chỉ là cái tên mà những kẻ hướng tới hoàn mỹ đặt cho....

Đồng thời còn có một Hoa Bỉ Ngạn còn có một ý nghĩa khác, người ta ví von nó như là vẻ đẹp của cái chết...

Cũng là biểu tượng của biệt ly trong tình yêu.

Hoa Bỉ Ngạn mang trong mình một nét buồn sâu thẳm, một chút tà niệm với vẻ ngoài đỏ sắc như huyết....

Tà dị mà mê hoặc người nhìn, là Hoa Bỉ Ngạn đỏ.

Trương Hàn không biết mình bị thế nào, nhìn bức tranh trên tường, hắn cứ thấy tâm tình giảm xúc

Đột phá Tu Vi mang lại hưng phấn, vui vẻ cảm giác không thấy đâu. Trong lòng chỉ có hiu quạnh cô đơn.

Trương Hàn thở dài:”Ai! Ta cái này người không ngờ lại có ngày buồn vô cớ, đích thật là bất ngờ!”

Lắc lắc đầu, Trương Hàn ánh mắt nhìn xuống phía dưới bức tranh một đóa Hoa Bỉ Ngạn.

Hắn nhặt lên, có chút khó hiểu:”Tại sao lại có hoa ở đây?”

Đối với đột nhiên xuất hiện Hoa Bỉ Ngạn, Trương Hàn tỏa ra thích thú.

Ẩn ẩn hắn còn thấy mình và đóa hoa này có cái gì liên kết.

Trương Hàn đắn đo suy nghĩ một lúc, vẫn là nhét nó vào trong Túi Trữ Vật.

Mặc dù có chút nghi ngờ lai lịch của thứ này, nhưng trong hư vô như thể có một giọng nói khuyên nhủ hắn giữ lại nó.

Trương Hàn thở dài, bước ra khỏi căn phòng.

Sau đó lại trở về căn phòng cũ mà nằm suy ngẫm, tâm tình hắn lúc này có chút hạ xuống, cần thời gian để chỉnh chu lại. truyện tiên hiệp hay

Nằm nằm một hồi, Trương Hàn không hiểu sao liền ngủ.

Không gian tĩnh lặng, ngay cả một tiếng động cũng không có.

Nói một hồi không có diễn ra thứ gì quỷ dị, ai tin?

Trương Hàn đánh một giấc ngon lành, quên trời quên đất, không hề có tỉnh giấc biểu hiện.

Gió bỗng dưng thổi, từ cảnh cửa căn phòng bắt đầu đóng băng.

Lớp băng bám phía trên lạnh buốt, ngoài ra còn có một loại lực lượng kì quái ở phía trên.

Trương Hàn vốn dĩ khuôn mặt dễ chịu dần dần biến vặn vẹo, trên trán khu vực mi tâm như có một đám mây đen lượn lờ.

Bên cạnh giường không biết từ lúc nào ngồi một cái nữ nhân, bất quá giống Bóng Ma ở Ma Nhãn Đại Môn chỉ nhìn thấy hình dạng chứ khuôn mặt hoàn toàn không.

“Đây là Vô Tuyệt tên kia con mồi!” Trước cửa cũng đứng một sinh vật giống như vậy, bất quá bộ dáng là cái nam hài.

“Haha! Vô Quyết, ngươi tên nhỏ con này chẳng lẽ sợ?” Cái kia nữ nhân bóng người cười duyên nói.

“Hừ! Vô Mị, đừng tưởng ta không biết ngươi cũng sợ! Vô Tuyệt lần trước dạy dỗ còn chưa nhớ sao?” Vô Quyết hừ lạnh, tuy không nhìn thấy mặt nhưng cũng biết hắn đang tức giận.

Vô Mị cười lạnh:”Sao ngươi biết ta không dám?”

Dứt lời, nàng tay để lên cổ Trương Hàn.

Vô Quyết không nói gì, một hồi sau mới từ từ mở miệng:”Ngươi ta là nhân lúc sơ hở trốn ra, chỉ có một ít thời gian hoạt động, chẳng lẽ ngươi liền làm những việc này?”

Vô Mị không lập tức trả lời Vô Quyết, nàng nhẹ nhàng sờ Trương Hàn anh tuấn khuôn mặt, lạnh lẽo nói:”Ta thật sự nhịn không nổi, tên này mùi hương rất quen thuộc, ta chỉ muốn thôn phệ hắn!”

Vô Quyết không biết khi nào lại gần nàng, nắm lấy tay của nàng lạnh lùng nói:”Đừng có làm mấy việc ngu ngốc như vậy! Ngươi chết có thể nhưng đừng kéo theo ta!”

Vô Mị im lặng, một hồi có chút kì lạ nói:”Ngươi có ngửi thấy một mùi rất quen thuộc không?”

“Uhm?” Vô Quyết nghi hoặc.

Vô Mị cười nhạt chỉ chỉ Trương Hàn giữa ngực bỗng dưng xuất hiên Hoa Bỉ Ngạn:”Ta thấy Vô Tuyệt tên này mắt đích thực là có vấn đề, thế nhưng lựa chọn kẻ này làm con mồi....”

Vô Quyết cũng cười nói:”Ta thấy hai người chúng ta còn có vấn đề hơn, tên kia sau này tự tìm tới thì ăn quả đắng, bây giờ tốt rồi.....”

Vô Mị cười nói:”Chạy?”

Vô Quyết cũng cười nói:”Chạy được?”

Vô Mị:”.....”

Nàng trong lòng muốn hỏng mất, tại sao lại gặp phải thứ đồ này a!!

Hoa Bỉ Ngạn phát ra màu đỏ hào quang bao bọc lấy Trương Hàn, sau đó bay ra ngoài đối mặt trực diện với hai người Vô Quyết, Vô Mị.

Tuy Hoa Bỉ Ngạn không biết nói nhưng trong mắt Vô Quyết với Vô Mị, nó chính là đang nói chuyện: Các ngươi là muốn chết như thế nào?

Vô Mị không nói gì.

“Rầm!” Hai đầu gối quỳ xuống đất, dập thật mạnh đầu.

“Đại nhân! Tha mạng a! Đều tại Vô Tuyệt tên kia ép ta!!” Vô Mị khóc thét nói.

Vô Quyết: Đại tỷ, liêm sỉ đâu?

Vô Mị: Liêm sỉ? Thứ này ăn được sao?

Vô Quyết:......

Hoa Bỉ Ngạn không trả lời, một cánh hoa rớt xuống, hai người liền biến mất tung tích.

Không biết là chết hay bị dịch chuyển, ít nhất Trương Hàn cũng an toàn.

Những lớp băng phía trên căn phòng tan rã, bóc hơi.

Hoa Bỉ Ngạn trở lại Trương Hàn thân, bất quá không phải ngay lập tức trở về Túi Trữ Vật.

Cả thân hoa nhẹ run, Túi Trữ Vật mở ra.

Bên trong Vòng Phệ Ma bị kéo ra ngoài, bất quá biểu hiện có chút kháng cự, liên tục run rẩy.

Hoa Bỉ Ngạn nhẹ nhàng xoay chuyển, một đóa hoa nhỏ bay ra, đáp nhẹ lên Vòng Phệ Ma.

Vòng Phệ Ma điên cuồng chuyển động như thể muốn thoát ra khỏi Hoa Bỉ Ngạn khống chế.

Nhưng chống cự là bụng bự, Vòng Phệ Ma không lâu sau yên tĩnh lơ lửng trên không trung.

Vốn dĩ đen tuyền thân vòng xuất hiện các Phù Văn màu đỏ chen chít, nhất là khối ngọc lớn ở giữa vòng, trực tiếp khắc lên hình thù Hoa Bỉ Ngạn.

Trương Hàn thì vẫn còn ngủ say, không hề nhận ra chính mình mới đi dạo Quỷ Môn Quan vài vòng.

Ở một nơi khác, cái kia Bóng Ma Vô Tuyệt đang quằn quại đau đớn trên mặt đất.

Gương mặt mơ hồ lúc này như chảy ra máu tươi, đỏ sắc một mảnh.

Hắn cảm giác được tới Bản Mệnh Linh Bảo của mình bị kẻ khác chiếm đoạt, cả người bị phản phệ thống khổ kinh người.

Không chỉ đó, Tu Vi thực lực của hắn cũng bị rung chuyển mạnh.

Nhiều năm bị nhốt Vô Tuyệt vốn dĩ thực lực không bằng trước, bây giờ còn mắc phải trường hợp như này hoàn toàn là muốn chết a!

“A!!” Vô Tuyệt thống khổ hét to, cả người lạnh run.

Có chút căm hận nói:”Là ai! Là ai phá ta chuyện tốt!! Ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!!”

Đột nhiên Vô Mị xuất hiện, nàng kì quái nói:”Vô Tuyệt này, ta khuyên ngươi nên rút lại lời vừa rồi....”

Vô Tuyệt cắn răng, nhìn về phía Vô Mị, có chút điên nói:”Ngươi và kẻ phá hỏng chuyện của ta có phải hay không có liên quan! Nói đi, bằng không ta liền giết ngươi!”

Vô Mị kì quái nói:”Ngươi chắc chứ?”

Vô Tuyệt cắn răng nghiến lợi:”Ta chắc chắn giết hết cả nhà tên đó nếu như thoát khốn!!”

Vô Mị lúc này cười nói, ngữ khí còn rất vui vẻ:”Hay nha! Đúng là Vô Tuyệt bá khí ngày nào! Ai da! Quên chuyển lời đại nhân nói cho ngươi! Vô Quyết tới ngươi ra sân!”

Vô Quyết đi ra, nghiêm túc nói:”Người đó đã mở miệng nói rằng nếu ngươi không an phận, hắn liền phong ấn ngươi lần thứ hai, còn có phế đi Tu Vi cho tu lại từ đầu!”

Vô Tuyệt cười lạnh:”Đại nhân? Các ngươi tưởng ta Vô Tuyệt sợ sao?”

Vô Mị ngạc nhiên, tên này hôm nay nổi cái gì điên a?

Vô Quyết nhíu mày, thấy có gì đó sai sai....

Vô Tuyệt gật đầu nói:”Ta đích thực là sợ, thế nên các ngươi có thể về.....”

Hai người bọn họ mộng bức, chẳng lẽ Bản Mệnh Pháp Bảo bị cướp hắn liền điên?

Bất quá không có nghĩ nhiều, hai người liếc nhau một cái, ai nấy đi đường đấy tự mình rời đi.

Trước đó còn nhắn nhủ một câu:”Ngươi cũng đừng dại khờ mà báo thù, tên kia có vẻ cùng người đó có quan hệ...”

Nói xong liền biến mất.

Còn ở lại làm gì nữa a? Bọn họ không có cái này rảnh rỗi, trách nhiệm của bọn họ chỉ là truyền lời mà thôi.

Thấy hai người rời đi, Vô Tuyệt ánh mắt dần dần âm trầm, có chút lạnh lẽo nói:”Ta nhịn! Đợi thoát ra nơi này, ta sẽ báo mối hận này!!”

Hắn đây là nói một mình cho hả giận, nhưng lại không hề hay biết đứng trên trời một cái Bóng Đen quan sát hết sự việc.

Bóng Đen kia hai tay chấp sau lưng, lắc đầu mà nhìn Vô Tuyệt ở dưới trò mèo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play