Dưới ánh lửa, Trương Hàn cầm một con gà nướng mà ăn ngấu nghiến.

Mặc dù trông vào có vẻ ngon lành phết đấy, nhưng trong lòng hắn lại phỉ nhổ tên làm ra món gà nướng này thế nhưng không bằng một phần ngàn tay nghề của mình.

Bất quá mấy ngày nay không ăn gì cùng với 2,3 trận chiến đấu liên tục làm cho hao tổn khá nhiều huyết khí, bây giờ không muốn ăn thì Trương Hàn cũng phải ăn.

Tần Tiễn Quân ngồi kế bên nhìn Trương Hàn ăn hết sức ngon lành, miệng dính đầy mỡ thì có chút líu lưỡi.

Trong lòng hăn thầm than:'Tộc nhân của Đại Gia Tộc có khác, lại có lớn như vậy đảm lượng mà dám ăn món này!'

Tần Tiễn Quân hoàn toàn bị Trương Hàn diễn cho mơ hồ, hắn thật là tin Trương Hàn, không chỉ là thực lực mà còn cả cá tính đều khác xa người thường, đặc biệt nhất là khí chất, khí chất Trương Hàn trong người cùng tuổi là rất ít gặp, Trương Hàn tỏa ra khí chất có chút lạnh nhạt lại có chút giống như người bị thế gian nhấn chìm.

Gà nướng Trương Hàn ăn cũng không phải gà nướng bình thường, mà là một loại vì Yêu Thú làm riêng thịt gà...Đặc biệt thích hợp với khẩu vị của chúng, bên lửa còn đang nướng hơn trăm con.

Đám này thế gia con cháu bình thường đều có Yêu Thú làm vật cưỡi, mà vật cưỡi lại không thể bậy bạ cho bỏ đói, lỡ không có sức lực để chạy thì lại mệt.

"Trương huynh, món này có ngon hay không?" Tần Tiễn Quân kì lạ hỏi.

Trương Hàn nhìn Tần Tiễn Quân, cảm nhận ánh mắt kì lạ của hắn bất quá không có suy nghĩ nhiều:"Cũng không phải cái gì tốt ăn, tay nghề đầu bếp thậm chí không bằng ta một phần ngàn! Chẹp chẹp!"

Tần Tiễn Quân ho khan, có chút mất tự nhiên nói:"Khụ khụ! Trương huynh, nếu không ta cho người nấu món khác?"

Trương Hàn bĩu môi, có chút không quá tin tưởng vào tay nghề của mấy người này, nói:"Thôi! Lấy cho ta một số nguyên liệu như......Ta tự tay nấu ăn!"

"Tốt! Các ngươi lấy cho Trương huynh nhanh lên!" Tần Tiễn Quân cười nhạt, không vì một ít thứ đồ tầm thường mà cảm thấy không đáng.

Một hồi sau, liền có người đưa đến nguyên liệu như lời Trương Hàn.

Trương Hàn liền bắt đầu vào việc, rửa rau, rửa thịt....

Vừa nấu, hắn vừa trò chuyện với Tần Tiễn Quân:"Tần huynh, theo ta thấy thì các ngươi đang có ý định đi đâu đó phải không?"

Tần Tiễn Quân uống một miếng rượu, cưới nhạt nói:"Không dối gì Trương huynh ngươi, bọn ta đích thực là đang có ý định tới một nơi!"

Trương Hàn không nói gì, chỉ cần nhiêu đây thông tin hắn cũng đã hiểu lí do mà Hệ Thống lại bảo hắn tham gia tổ đội của Tần Tiễn Quân.

Thứ mà hắn cần tìm có thể là ở nơi bọn họ muốn tới.

Mà lại nơi đó còn rất nguy hiểm, nếu không Hệ Thống sẽ cho hắn tự mình hành động.

Tần Tiễn Quân hớp một miếng rượu, ánh mắt tỏa ra vô tận hào quang như đang chờ đợi những gì sắp tới.

Bất quá khi ngửi Trương Hàn đồ ăn đang nấu, liền không khỏi nuốt nước miếng:"Ực! Trương huynh, ngươi đây là đang nấu món gì a?"

"Lẩu!" Trương Hàn cười nhạt đáp.

Tần Tiễn Quân có chút ngạc nhiên, lần đầu tiên hắn nghe tới món ăn như vậy.

"Uhm! Ta liệu có thể thử không?" Tần Tiễn Quân do dự một hồi nói.

Trương Hàn đưa cho hắn một cái chén và đôi đũa:"Tự nhiên đi."

Tần Tiễn Quân gắp một lát thịt Yêu Thú, có chút không hiểu nói:"Cái này là nhúng vào sao?"

Trương Hàn gật đầu, làm thử cho hắn coi.

Thấy vậy Tần Tiễn Quân cũng không làm màu, nhúng vào nước lẩu màu đỏ cam, tầm mười giây lại lấy lên.

Thổi thổi, sau đó lại để vào miệng, Tần Tiễn Quân nhai một cái, hương vị như trùng kích vào não bộ.

Cay tê của Cay Hồng Thảo, chua chua lại có chút ngọt ngào của Dứa Ma Quả, thịt Yêu Thú mềm mại, có loại thanh hương thoang thoảng theo từng xớ thịt.

Cả ba hòa huyện với nhau làm cho Tần Tiễn Quân không khỏi say mê, tay không ngừng gắp loạn xạ.

Đây đã bao lâu rồi a? Đối với thức ăn Tần Tiễn Quân chỉ cho qua, ăn cho có mà thôi, hắn không quá quan tâm đến thức ăn dở hay ngon! Từ nhỏ tới lớn chỉ xem Tu Vi là quan trọng hắn đã nói không với thức ăn, tạp chất của đồ ăn quá nhiều, chỉ trừ Linh Trù Sư làm đồ ăn ra hắn gần như là không dùng ăn bất cứ thứ gì!

Trương Hàn trợn tròn mắt, ta tưởng ngươi cái này công tử thế gia đức hạnh ra sao?! Thì ra là cái giành giựt người!

Nghĩ thì nghĩ thế thôi, Trương Hàn vẫn là nhanh chóng giành lấy, cmn chẳng lẽ lão tử nấu cho đã rồi hạnh phúc vẻ mặt mà nhìn người khác ăn sao?

Không bao lâu, Tần Tiễn Quân cầm lên cả nồi lẩu mà húp hết nước bên trong, Trương Hàn ngồi ở một bên dùng ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm.

"Ợ!" Tần Tiễn Quân để xuống nồi lẩu, nhịn không được ợ một hơi.

Rồi liền đỏ mặt mà nhớ những hành động vừa rồi của mình, may mắn ở đây chỉ có Trương Hàn và hắn nếu không thì phải tìm cái hố để chôn đầu vào trong a!

"Khụ khụ! Trương huynh, ta còn có việc, ngày mai chúng ta phải đi tới nơi đó, ngươi cũng nên ngủ để giữ sức đi a!" Dứt lời liền chạy như bay mà thoát khỏi đây.

Trương Hàn trợn tròn mắt, hét to:"Tần Tiễn Quân ngươi cái hỗn đản, rõ ràng nghiện rồi còn ngại thế nhưng ăn hết đồ của ta!"

Tần Tiến Quân đang chạy thì vấp ngã, chút nữa thì liền xấu mặt mà té ngã.

Bất quá việc này càng làm tăng tốc độ chạy khỏi của hắn.

Trương Hàn hừ hừ, liền tìm tới một cây to, nhảy lên trên tìm chỗ nằm.

Hai người không hề hay biết, có một người trốn ở một góc đã quan sát hết mọi chuyện.

Tần Văn Chung biểu hiện: Tôi hôm nay hơn 17 tuổi mà tôi chưa từng gặp trường hợp nào mà nó như thế này!
Sáng hôm sau, Trương Hàn ngáp một tiếng, liền từ trên cây nhảy xuống.

Chưa đợi hắn tìm chỗ rửa mặt thì một thiếu niên đã chạy tới, hắn cung kính nói:"Trương huynh đệ, Lão Đại đã nói khi ngươi tỉnh thì chúng ta sẽ bắt đầu khởi hành, làm phiền đi theo ta!"

Trương Hàn gật gật đầu, liền dùng một ít nước sạch trong Túi Trữ Vật tại chỗ mà rửa mặt.

Sau đó quan sát trước mặt chính mình thiếu niên, nhìn qua tuổi cũng tầm 13, 14 tuổi, gần bằng hắn nhưng có vẻ nhỏ hơn.

Ăn mặc thì chính là con nhà thế gia, bất qua vẻ mặt cung kính với ánh mắt hướng tới mà nhìn Trương Hàn, làm cho hắn lòng hư vinh không khỏi lại có xu hướng tái khởi.

Quả nhiên thực lực không chỉ quan trọng, hậu đài mới là trọng yếu!

Cho dù cái này hậu đài là kéo da hổ mà ra, nhưng mà bây giờ dùng còn tốt là được nha!

"Dẫn đường đi!" Trương Hàn ngáp một tiếng, lạnh nhạt nói.

"Vâng!" Thiếu niên gật đầu, sau đó liền cất bước.

Không bao lâu liền thấy đám người Tần Tiễn Quân, Trương Hàn ánh mắt đi theo biến có chút sắc bén dọa người.

Tần Tiễn Quân thấy Trương Hàn, sắc mặt cũng biến cứng ngắc, mất tự nhiên.

Đám người sắc mặt bát quái, cái này là có bí sự không người biết a!

Tần Tiễn Quân mặt đen nói:"Nhìn cái gì mà nhìn, nhanh lên khởi hành cho ta!"

"A!" "Lão Đại ngươi sao thế nha?" "Khó hiếu quá! Khó hiếu quá!" Đám người cười nói, nhưng vẫn khởi hành.

Trương Hàn không nói gì chỉ đi theo sau đám người.

Trong thời gian này hắn không chủ động bắt chuyện hay cố ý gây sự, hắn rõ ràng chính mình bây giờ mục đích, đối với nhóm người này hắn chỉ coi họ là quân cờ để đạt được chính mình mục đích, không có giá trị gì để tạo mối quan hệ ở đây cả.

Bằng hữu là tạo nên bới địa vị của hai bên, thực lực cũng là một phần quan trọng nhưng nếu địa vị của ngươi thấp thì cũng chả là cái thá gì.

Hắn chắc chắn nhóm người này một khi biết hắn thực ra là một Nô Lệ, chắc chắn sẽ không như thế cười vui.

Nên hắn cũng không muốn cho cái gì sắc mặt tốt.

Là người dưng với nhau, vận mệnh chắc chắn đi tới hai tuyến khác nhau, Trương Hàn thực sự không muốn quan tâm tới những con người hư vinh này.

Những người này có tốt có xấu, tốt người biết hắn thân phận thì cũng liền không hề xem hắn là bạn, xấu người thì khác, một khi biết rõ thì sẽ xuất hiện rất nhiều rắc rối.

Trương Hàn thì lại ghét cay ghét đắng rắc rối, đang yên đang lành thì tự mình tìm phiền? Hắn không ngu đến thế!

Song song với đó, hắn cũng từ những người này nhận ra nét giả tạo.

Đây là lí do chính, Trương Hàn trong lòng đối với những người này có chút khinh thường cùng kinh tởm, bất quá chính mình là hạng người gì hắn cũng hiểu, nên hắn không muốn đi nhận xét người khác.

Còn cái kia Tần Tiễn Quân? Trương Hàn tin chắc hắn cùng mình là một loại người! Cả hai chỉ xem những người này là quân cờ, còn mối quan hệ giữa cả hai sao? Chính là plastic tính đồng đội, hợp tác có thể ở bất cứ lúc nào đứt gãy.

Một lúc lâu sau, rốt cuộc thì cũng đến nới.

Nhưng chưa kịp vui mừng thì đã có một sự việc ngoài ý muốn.

Tiếng vỗ tay vang lên, một thanh niên 18 tuổi đi ra, hắn sắc mặt trêu chọc nhìn Tần Tiễn Quân nói:"Haha! Tần huynh, ngươi thế nhưng tính chính cơ duyên một mình sao?"

Tần Tiễn Quân thở dài, lơ đãng nhìn về phía Tần Văn Chung, cười nói:"Âu Dương Phách, ta biết sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn, nhưng không ngờ có nhiều như vậy 'ngoài ý muốn' a!"

Dứt lời, hơn hai, ba trăm người bước ra, trong đó thậm chí có cả Nguyễn Thiên và Dương Khảnh, hai người bọn họ đứng sau một thiếu nữ.....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play