Quách Giản Nhi che mặt chùi đi trên mũi máu tươi, có chút xấu hổ thành giận nói:"Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa thấy mỹ nữ sao?"

Trương Hàn bất lực trợn mắt, liền bước đi hướng về sâu bên trong.

Quách Giản Nhi nhanh chóng đuổi theo.

Trên đường, Trương Hàn bỗng dưng hỏi Quách Giản Nhi:"Ngươi có biết cái gì gọi là Ma Hồn không?"

"Ma Hồn thứ này ngươi thế nhưng lại không biết?" Quách Giản Nhi có chút kinh ngạc nhìn Trương Hàn.

Trương Hàn trầm ngâm, ánh mắt không hề có tí dao động nói:"Ta là Nô Lệ..."

Quách Giản Nhi nghe Trương Hàn lời nói, đôi môi bất giác liền cắn nhẹ.

Nô Lệ là giai tầng thấp nhất của xã hội, nhất là trong một thế giới không có hòa bình tràn đầy chiến hỏa như này thì Nô Lệ càng sẽ cứ liện tục liên tục xuất hiện.

Đây là một vòng luẩn quẩn, có chiến tranh thì có kẻ bại, kẻ bại thì bị đày làm Nô Lệ, những Nô Lệ này lại bị xung quân cho chiến tranh, cứ thế mà tạo thành một vòng lặp vĩnh viễn cho đến khi toàn bộ diệt tuyệt.

Nàng thực chất từng thấy qua một số Nô Lệ, bọn họ sống trong những cái lồng nhỏ như những con thú vật mà bị rao bán, thân thể gầy yếu, ánh mắt tuyệt vọng...

Trương Hàn cũng không ngoại lệ, trước đó hắn luôn sống trong một không gian nhỏ hẹp với một số người, quãng thời gian đó bỏ đói, tra tấn cũng không ít lần bị.

Cho tới bây giờ hắn vẫn nhớ rõ những cái kia chủ nô ánh mắt, băng lãnh như nhìn súc vật...

Hắn cũng không biết như thế nào mà mình vẫn còn sống cho tới bây giờ, đôi lúc hắn chỉ muốn tự vẫn cho xong. Nhưng có thể là do chấp niệm, có thể là khao khát sống còn giúp cho hắn trụ vững, hoặc nói đơn giản chính là khao khát báo thù thúc đẩy...

Lúc còn làm Nô Lệ thời gian là những ký ức mà hắn không muốn nhớ lại, bạn bè hắn không ít chính là chết ở thời gian này.

Tàn khốc và lạnh băng chính là Thế Giới mà Trương Hàn nhìn thấy. Hắn lúc kia nhu nhược, tốt bụng lại đổi được cái gì? Một cái tràn đầy đau buồn quá khứ? Một mối hận thù sâu đậm?

"Dễ chữ Tình, Khó chữ Nhân." Trương Hàn không khỏi nói thầm.

Quách Giản Nhi nhìn hắn có vẻ tâm sự đầy mình, liền đập đập hắn vai cười nói:"Hì hì! Đời còn dài gái còn...Khụ khụ! Đời còn dài, còn nhiều việc không nói rõ, đừng có như vậy u sầu a!"

Trương Hàn hít sâu một hơi cho mình trấn tỉnh lại, sắc mặt hắn miễn cưỡng cười lên nói:"Hô! Ta ổn, ngươi có thể nói cho ta biết cái gì là Ma Hồn hay không?"

Quách Giản Nhi đương nhiên không giấu mấy cái này, nàng cười nói:"Tu Luyện Giả có Chính Đạo và Ma Đạo hai phe phái."

"Chính Đạo đương đương chính khí, dương khí thịnh vượng, làm thiện cứu người, cách tu luyện thì kiểu lấy công đức mà tu, công đức đắp đại đạo, Công Pháp cũng từ tác phong mà đi theo lối sáng, thuận thiên tu hành."

"Ma Đạo thì hoàn toàn ngược lại. là kiểu âm độc hiểm ác, hành sự tác phong cuồng ngạo không nhìn mặt người, vì lợi của mình mà sẵn sàng bỏ qua tất cả, cách tu luyện phần lớn là kiểu tranh đoạt."

"Đoạt thiên cơ, đoạt thiên vận!" Quách Giản Nhi sắc mặt nghiêm túc nói:"Vì cách tu luyện như này mà Ma Đạo tu vi phần lớn đều tăng nhanh hơn Chính Đạo, bất quá có lợi thì có hại!"

"Căn cơ của Ma Tu rất yếu ớt, Tu Vi tăng nhanh bên trong ngon ngọt làm cho bọn họ mê hoặc chỉ lo tăng lên Tu Vi mà không củng cố căn cơ, thành ra sau này chiến lực cùng tiềm lực đều yếu hơn người khác."

Trương Hàn nhớ tới Luyển Thể Thuật mà Hệ Thống giao cho, chắc cũng xem như là một loại Ma Đạo công pháp đi? Hấp thu máu tươi tu luyện làm Tu Vi hắn tăng nhanh, Trương Hàn lúc đó thực sự có chút muốn tăng lên càng cao cảnh giới, bất quá nhờ kinh nghiệm đọc tiểu thuyết lâu năm mà hắn đã dừng lại.

Bây giờ Trương Hàn bỗng cảm thấy mấy cái này tiểu thuyết cũng quá tiện dụng đi a! Thế nhưng là nửa cái Tu Luyện kinh nghiệm. Ân, là bán thành phẩm.

Trương Hàn nhớ lại một số bộ truyện tiểu thuyết với bối cảnh là mạt thế, linh khí khô kiệt, kết hợp với Ma Đạo Tu Sĩ cách tu luyện thì không khỏi nhíu mày.

"Nếu như theo ngươi nói Ma Đạo Tu Sĩ tu luyện phương thức, thì chẳng lẽ sau này Linh Khí sẽ khô kiệt mà đi vào mạt pháp thời kì sao?"

Quách Giản Nhi nghe Trương Hàn câu hỏi thì cười khổ nói:"Cần gì sau này! Bây giờ đã là Mạt Pháp thời kì rồi!"

Trương Hàn sắc mặt đơ lại, mắt trợn tròn, trên gương mặt nhỏ hiện lên nét không thể tin.

Trong lòng vạn con Thảo Nê Mã chạy tung bay, hắn lúc này thật có chút hận đời, đến cái này thế giới tàn khốc độ khó cũng đã là Địa Ngục cấp rồi, bây giờ thêm Mạt Thế vào trong? Cmn đây là Địa Ngục SSR cấp được không?!

Có loại muốn khóc cảm giác, đây là số mệnh trêu người sao?

Quách Giản Nhi nói tiếp:"Tuy là Ma Đạo chúng ta đã tìm nhiều biện pháp giảm thiểu cùng với cải thiện, như là khi chết sẽ Hóa Đạo mà trả cho thiên địa, hay là tìm các sinh mệnh suối nguồn mới..."

"Bất quá những việc này chỉ có tác dụng kéo dài, Thế Giới vẫn là bước vào Mạt Pháp, Linh Khí trở nên khô kiệt, Tu Luyện Giả tu luyện cũng trở nên khó khăn, Tu Vi cũng bị hạn chế rất nhiều."

Trương Hàn thực sự có chút nhức óc, nếu như Linh Khí mà thịnh vượng thì Hệ Thống của hắn công năng có thể nói là Thần Cấp khó tìm, nhưng mà Mạt Pháp ư? Tuy là công năng đối với những người thời đại này mà nói thì là cực kỳ mạnh mẽ, bất quá so với nhưng thời kì trước thì xú thí cũng không bằng!!

Tiểu thuyết bên trong đều miêu tả Mạt Pháp thời kì kiểu điêu tàn, khó khăn và trên hết chính là nguy hiểm!

Thiên Kiêu chạy đầy đất, Hung Thú bay đầy trời!

Bình thường Mạt Pháp liền sẽ xuất hiện việc Linh Khí khôi phục, mà lúc đó là mấy cái giấu mình lão trẻ trâu sẽ phá đất mà ra!

Trương Hàn không cho rằng thế giới của hắn là ngoại lệ, nói chung người Xuyên Việt đều có một nhân sinh không mấy tốt lành...

"Hô! Nói vào chỗ chính đi! Cái gì là Ma Hồn!" Trương Hàn thở sâu hít sâu nói.

Nói thất, hắn sợ Quách Giản Nhi tiết lộ thêm cái gì bí mật tung trời sau đó hắn lại chịu không nổi đả kích mà nhồi máu cơ tim Hóa Đạo.

Quách Giản Nhi gật đầu:"Ma Hồn cũng như Yêu Thú huyết mạch, là một loại năng lực.

Bát quá so với Yêu Thú Huyết mạch loại này khắp nơi đều có mặt hàng thì ta năng lực lại hiếm có hơn."

"Tiên Ma Đạo Hồn!" Quách Giản Nhi nghiêm túc nói:"Ma Hồn hay tên đầy đủ là Ma Đạo Hồn là năng lực mà Tu Luyện Giả phải có mới tu luyện được Công Pháp của Ma Đạo!"

"Song song với đó thì có Tiên Đạo Hồn! Là thuộc về Chính Đạo."

"TIên Ma đối nghịch, thế nên cả hai không thể đồng tu, Tiên Ma Đạo Hồn cũng vì đó mà xuất hiện."

Trương Hàn nghĩ thầm:'Cái này Tiên Ma Đạo Hồn cũng không khác Tiên Căn và Ma Căn trong các thế giới Tu Tiên mấy a!'

Quách Giản Nhi nói tiếp:"Tiên Ma Đạo Hồn không phải bất kì cái nào người cũng có, trong 1000 người bình thường thì chỉ có kẻ mới có Tiên Ma Đạo Hồn mà thôi!"

"Năng lực thì sao?" Trương Hàn hỏi.

Đối với Trương Hàn câu hỏi, Quách Giản Nhi lắc đầu nói:"Cái này thì không nói rõ được, Tiên Ma Đạo Hồn mỗi người khác nhau, năng lực cũng vì đó mà có khác biệt."

"Bất quá Tiên Ma Đạo Hồn là có thể thuế biến, mỗi lần Thuế Biến sẽ sinh ra một loại năng lực gọi là Hồn Kỹ!"

Trương Hàn gật gật đầu, hắn xem như minh bạch về cái này Tiên Ma Đạo Hồn, cũng xem như biết Quả Trứng Đen lúc trước là của hắn Ma Đạo Hồn.

"Tới nơi rồi." Trương Hàn dừng lại nói.

Trước mặt là một gốc cây màu đỏ thẳm, lá cây bên trên có nhàn nhạt màu hoàng kim làm người khác ánh mắt phát sáng lên theo.

Trương Hàn nhìn trên đại thụ kết hai cái trái cây màu đỏ, bên trên thậm chí còn có các đường nét màu hoàng kim nhìn rất bắt mắt.

"Phúc Diêm Quả!" Trương Hàn ánh mắt sáng lên nói.

Trương Hàn leo lên thân cây hái xuống hai cái Phúc Diêm Quả.

Ném cho Quách Giản Nhi một quả, sau đó để lên miệng liền ăn.

Đừng nói cái này Phúc Diêm Quả đích thực là cực phẩm, ăn vào tê tê đầu lưỡi nhưng sau đó lại bị một vị ngọt cho xua tan đi, đi theo còn có một luồng năng lượng làm người sảng khoái chạy khắp thân thể.

Quách Giản Nhi nhìn Trương Hàn ăn đầy ngon lành, nàng nuốt nước miếng nói:"Ực! Cho ta sao?"

Trương Hàn phủi phủi tay, ngồi xuống xếp bằng nói:"Không phải lúc đầu nói muốn ăn sao?"

"Hắc hắc! Vậy ta không khách khí!" Quách Giản Nhi cười hai mắt thành nguyệt nha, bắt đầu đánh chén.

Trương Hàn không nói một lời mà ngồi xuống xếp bằng, bắt đầu tu luyện.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt cái đã qua 3 ngày.

Trương Hàn cả người phát ra cường đại khí tức, da thịt hắn nóng bỏng, gần xanh tái hiện.

"A! Phá cho ta!" Hét lên một tiếng.

"Răng rắc!" Trong lòng như phát ra âm thanh vỡ vụng.

Trên tay phải một cái Linh Mạch từ từ đắp thành, như song song với Linh Mạch đã có ở đó.

Trương Hàn thở phù nhẹ nhõm từ từ đứng lên.

Nhưng nhìn cảnh trước mắt mình, hắn liền nhìn không được đồng tử co rút lại, hét lên:"Quách Giản Nhi!!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play