Đêm khuya ở Trì gia, dì Tô và những người khác đã ngủ, Trì Ngộ định tự mình đi lấy gì đó để ăn, bị Tề Đồng ngăn lại.

"Cậu muốn ăn gì để mình làm cho, cậu nghỉ một lát đi."

Tề Đồng mở tủ lạnh, mặc dù bên trong nguyên liệu nấu ăn gì cũng có, nhưng để cho cô làm là cả một sự lãng phí.

Sở trường của cô vẫn là nấu mì.

Tề Đồng đặt xuống một nồi lớn, ném vào đó sáu trứng gà cùng một hộp bò viên, rửa rau cắt thịt...... Cuối cùng, kết quả trên bàn là một nồi lẩu hoành tráng.

Đây là bản lĩnh giữ gìn hạnh phúc gia đình của Tề Đồng, đặc biệt thơm.

Nhưng lúc này đừng nói là Trì Ngộ, ngay cả Lộ Tư Kình cũng không có lòng dạ nào mà thưởng thức.

"Ăn một chút lót dạ đi." Tề Đồng tận tình khuyên, "Bận rộn đến tận giờ này rồi, cho dù có chuyện gì đi nữa thì cũng phải ăn cho no rồi tắm nước nóng, ngủ một giấc sảng khoái. Nếu như không ngủ, đầu óc hai người cũng không thể vận động tốt được."

Tề Đồng múc mì cho hai người, đặt lên trên hai quả trứng lòng đào, kèm theo đủ loại topping, chỉ thiếu nước tự tay đút cho họ ăn nữa thôi.

Hôm nay Trì Ngộ mới vừa bay về, lăn lộn tới nửa đêm tự nhiên không còn thấy mệt nữa, cơn đói cũng đã qua, đũa mì gắp tới bên miệng, nhưng đến khi nhiệt khí bay hết vẫn chẳng muốn đưa vào.

Tề Đồng đang định giục cô thì cô đã ngẩng đầu lên, nói: "Nại Nại là bản sao của mình, là vì muốn có thể kịp thời thay thế nội tạng cho mình nên mới ở thành phố A. Nhưng tại sao mình về nước lâu như vậy, cũng đã từ chức ở FPIU, con bé có hộ chiếu lại không trở về theo mình? Nếu từ thân phận của bản sao mà nói, lỡ như mình gặp chuyện gì khi ở trong nước thì có phải sẽ không kịp không?"

Tề Đồng sững sờ vì câu nói đột ngột của cô.

"Ừ......" Lộ Tư Kình đồng ý với suy nghĩ này, "Tất cả bằng chứng bây giờ đều chỉ ra rằng Nại Nại chính là bản sao của cô, nhưng tại sao lại không đi theo cô, có lẽ vì chị cô mất, mà Nhiễm Cấm lại không có quan điểm kiên định như chị cô về thân phận và ý nghĩa tồn tại của Nại Nại, cậu ấy không thể ra tay với một đứa bé như vậy, nên mới không đưa con bé về nước."

"Nhưng khi tôi gặp chuyện kia ở nước ngoài, Nại Nại cũng bị đưa đến bệnh viện đó thôi. Lúc đó, hẳn đã muốn dùng đến con bé." 

Lộ Tư Kình liếc nhìn cô: "Tiểu Cấm một lòng một dạ với cô, dù không muốn tổn thương đến đứa trẻ nhân bản vô tội kia, nhưng cô xảy ra chuyện thì cậu ấy không còn lựa chọn nào khác. Cô luôn là ưu tiên hàng đầu của cậu ấy." 

Mặt Trì Ngộ chợt nóng bừng, sau đó rơi vào mâu thuẫn và rối rắm.

Thật tàn nhẫn khi nghĩ về kết cục của người nhân bản theo hướng đó, nhưng phân tích của Lộ Tư Kình rất hợp lý.

"Nói như vậy, thái độ né tránh của Nhiễm Cấm đối với việc nhân bản con người có thể phần nào chứng thực chị ấy là người nhân bản. Nhưng tại sao...... tại sao trên cánh tay chị ấy lẫn Chu Vũ đều không có dấu vết gì? Còn Nại Nại lại có?"

Trì Ngộ máy móc ăn hai miếng mì, Lộ Tư Kình cũng chìm trong suy tư.

Quầng thâm của hai người trước mắt đều rất nghiêm trọng, cộng thêm bộ dạng xuất thần của họ vào lúc rạng sáng thế này trông lại càng khủng bố.

Tề Đồng ăn xong một viên bò viên, nhớ tới lúc mở hộp bò viên vừa rồi, yếu ớt nói: "Mình có ý kiến này, có lẽ có thể giải thích được."

Trì Ngộ và Lộ Tư Kình đồng thời quay đầu nhìn cô.

Tề Đồng nói: "Theo suy luận của Tiểu Ngộ, nếu như lúc mới sản xuất người nhân bản cần có một ấn ký để phân biệt với bản thể, nghĩa là bản sao chưa đưa ra ngoài đã được đóng dấu rồi đúng không? Xem Chu Vũ và Uông Hân Nghi đi, nếu mình đoán không lầm thì bản thể của họ đã chết, mới có thể dùng người nhân bản để thay thế bọn họ, lợi dụng thân phận của họ để hỗ trợ hoạt động kinh doanh. Nếu như vậy, có lẽ khi bản sao được kích hoạt thì dấu vết kia sẽ bị loại trừ. Dù sao thì bản thể đã chết, trên thế giới này chỉ còn lại một người sáng lập Chu Vũ của Công nghệ Minh Nhật và nữ diễn viên gạo cội trứ danh Uông Hân Nghi. Những người ở Sinh học Minh Bằng biết, dù có vấn đề gì xảy ra thì mục tiêu cũng rõ ràng, không thể nhầm lẫn được. Để bản sao có thể sống cuộc sống bình thường, không bị phát hiện, thì việc loại bỏ những thứ từng được cấy dưới da để phân biệt bản thể và bản sao cũng dễ hiểu. Tất nhiên, đó chỉ là nhìn bằng mắt thường, có thể họ vẫn để lại gì đó bên dưới mà chúng ta không nhìn thấy được, nhằm khống chế những bản sao này."

Lời của Tề Đồng khiến đôi mắt của cả Trì Ngộ lẫn Lộ Tư Kình đều phát sáng.

"Đúng rồi...... Đúng rồi" Trì Ngộ lảm nhảm như đang nói mớ, nhớ tới khi Hạ Chi đồng hành cùng Nhiễm Cấm, và cả việc Nhiễm Cấm sửa miệng gọi Hạ Chi là "Mẹ".

Trì Ngộ hiểu ra: "Những gì Nhiễm Cấm và chị mình làm bao nhiêu năm qua là muốn thay thế bản thể Nhiễm Cấm một cách thần không biết quỷ không hay. Hiện tại, có lẽ chị ấy đã thành công, Nhiễm gia tiếp nhận chị ấy, chị ấy đã trở thành Nhiễm Cấm thật sự, lại có liên quan đến Sinh học Minh Bằng, dùng phương pháp đặc biệt để xoá đi dấu vết trên tay cũng không phải là không thể. Còn Nại Nại, bởi vì chưa được dùng đến cho nên vẫn giữ lại ấn ký như cũ."

Trì Ngộ nhào tới ôm Tề Đồng: "Tề Đồng! Lợi hại, lợi hại quá đi! Cậu thông minh thật đó!"

Tề Đồng cười xấu hổ.

Cô không thể nói với Trì Ngộ, suy nghĩ này nảy ra khi cô vứt đi vỏ hộp bò viên.

"Nói như vậy thì, Nhiễm Cấm bản thể quả thật có lý do để lo sợ cho tính mạng của mình." Trì Ngộ nghĩ thông suốt một vấn đề, lại rơi vào một vòng xoáy khác.

Chắc chắn Nhiễm gia biết ai là bản thể, ai là bản sao, vậy tại sao họ lại muốn vứt bỏ đứa con ruột thịt của mình?

Hạ Chi đối xử ân cần với Nhiễm Cấm, Trì Ngộ đều nhìn thấy.

Nếu như tình thân giữa họ bạc bẽo như vậy thì mâu thuẫn đã sớm nổ ra, không phải đợi đến lúc này.

Trì Ngộ nhớ đến vụ có người bị thương ở dưới chung cư Nhiễm Cấm lẫn vết thương trên tay nàng. 

Chỉ thiếu một chút nữa thôi là có thể thông suốt tất cả.

Trì Ngộ lấy di động, mở bản đồ tư duy ra.

Ghi chú xong cô không khỏi cảm thán, may mà có Tề Đồng nhắc nhở, thiếu chút nữa lại bị Nhiễm Cấm lừa gạt.

Trì Ngộ cảm thấy vừa may mắn, lại vừa đau lòng.

May mắn vì trước mắt cô vẫn còn đường để đi, còn đau lòng là vì Nhiễm Cấm vẫn còn che giấu thân phận, thuyết minh suy đoán trước đó của cô là chính xác, Nhiễm Cấm càng ngậm chặt miệng, chứng tỏ nàng càng ở trong tình thế nguy hiểm.

Lộ Tư Kình cũng hơi nể Tề Đồng: "Quả nhiên cơm no rượu say, đầu óc làm việc cũng có năng suất ghê."

"Chứ sao." Tề Đồng cười rạng rỡ nhìn cô, "Cho nên hai người phải ngủ cho tốt, ăn cho ngon, mới có thể thông minh giống tôi. Nhanh, ăn hết đi."

Trì Ngộ ăn xong mấy miếng mì, dạ dày bắt đầu khó chịu.

Trước kia, khi cô vùi đầu cả ngày trong phòng thí nghiệm quên ăn quên ngủ, đã từng bị dạ dày hành hạ một thời gian dài. Sau này, cô chú ý ăn uống mới ổn định lại, thời gian gần đây bận rộn quá không để ý đến, dạ dày lại bắt đầu trở chứng.

"Hai người ăn trước đi." Trì Ngộ về phòng lấy thuốc đau dạ dày, uống hai viên, khi quay lại phòng khách thì Lộ Tư Kình đã ăn hết một tô lớn.

"Cảnh sát Lộ, ngày mai chị có bận gì không?" Trì Ngộ đè tay lên bụng, còn chưa đau đến mức không chịu được.

"Cô muốn tôi làm gì?" Lộ Tư Kình đứng lên vận động eo.

Trì Ngộ kể về chuyện bản thể của Nhiễm Cấm gọi video cho cô, hướng cô cầu xin sự giúp đỡ. 

Tề Đồng nghe mà lông tơ dựng đứng: "Cô ấy đang muốn làm gì...... Chẳng lẽ Nhiễm Cấm muốn thay thế cô ấy, cô ấy lại muốn thay thế ngược lại Nhiễm Cấm? Là vậy đó hả?"

Hoán đổi thân phận giữa bản thể và bản sao?

Để làm gì?

"Mặc kệ cô ta muốn làm gì." Cơn đau từ dạ dày phủ lên mặt Trì Ngộ vẻ hung tàn hiếm thấy, "Rất có khả năng cô ta chính là kẻ đã ra tay sát hại chị mình, nếu đã tự đưa tới cửa, sao mình có thể để cho cô ta chạy thoát."

Lộ Tư Kình suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ngày mai mấy giờ?"

"Hẹn lúc 11 giờ trưa."

"Được, vậy ngủ trước đi, tinh thần tốt ra tay mới chuẩn. Bên cô có mấy người?"

"Sáu vệ sĩ, thân thủ rất tốt."

"Vậy là đủ rồi. Ngày mai tôi đi trước xem xét địa hình, bố trí chặn hậu, chắc chắn sẽ bắt được cô ta."

Một ngày lê thê cuối cùng cũng kết thúc.

Đã quá trễ, Trì Ngộ bảo bọn họ đừng đi, trong nhà vẫn còn phòng ngủ.

Quay về phòng mình, Trì Ngộ thả người vào bồn tắm, cơn đau dạ dày giảm bớt phần nào khi ngâm mình trong làn nước ấm.

Nhắm mắt lại, chìm vào cõi mộng, dường như cổ tay lại bị Nhiễm Cấm nắm chặt.

Ẩm ướt và nóng bỏng, mong manh và nhạy cảm...... vượt ngoài tưởng tượng của Trì Ngộ.

Trái tim của Trì Ngộ vẫn còn lưu lại nơi ở của Nhiễm Cấm, nhưng Nhiễm Cấm đã không còn nằm trong vòng tay cô.

Khó khăn xoay người, dựa đầu vào tường, tấm lưng trơn bóng dính đầy bọt nước khẽ cong lên, cảm xúc khó chịu trào dâng trong lòng Trì Ngộ.

Cô chưa từng khao khát một người nhiều đến như vậy, khao khát đến thất hồn lạc phách, khao khát đến đau thắt tim gan.

Đặc biệt là sau lần đầu tiên nếm thử tư vị của Nhiễm Cấm, nó như thuốc phiện quấn lấy hồn cô, bây giờ chỉ cần nghĩ đến đôi môi của Nhiễm Cấm đã khiến cô hồn vía lên mây, yêu thương tràn đầy.

......

Trong giấc mơ đêm nay, chỉ có mỗi Nhiễm Cấm.

Nàng lạnh như băng sương, nàng mỉm cười, nàng dịu dàng, nàng bị thương nhưng vẫn cố chịu đựng, hay là nàng chủ động cởi áo. 

Trì Ngộ cùng nàng triền miên trong mộng, đến khi tỉnh lại, trên giường chỉ có độ ấm của mình cô, trên da phủ một lớp mồ hôi mỏng, bên người là trống rỗng cô đơn.

Trì Ngộ nhắm mắt lại lần nữa, cố gắng tiêu hoá những mộng tưởng của mình, rồi lại không cách nào gạt đi sự lưu luyến.

Rốt cuộc, tâm tư cũng bình tĩnh lại, cô đi tắm lần nữa, sấy khô tóc rồi cột lên.

Nhận thấy cơn khó chịu từ dạ dày đã giảm bớt rất nhiều.

Lộ Tư Kình nói với Trì Ngộ rằng vấn đề người nhân bản tạm thời phải giữ bí mật, cho nên khi ở bên ngoài đừng nhắc đến, tránh cho người ngoài nghe được không tốt.

Họ ước định với nhau, Nhiễm Cấm bản thể sẽ được gọi là Đại Nhiễm, còn Nhiễm Cấm của họ sẽ gọi là Tiểu Nhiễm.

"Được." Trì Ngộ đồng ý.

Trì Ngộ cảm thấy rất thân thiết với danh xưng "Tiểu Nhiễm" này, không khỏi nhớ lại lúc trước, khi cô chạy đuổi theo phía sau gọi nàng là chị Tiểu Nhiễm.

Tề Đồng muốn đi theo hai người để bắt Đại Nhiễm nhưng Lộ Tư Kình không cho.

Lộ Tư Kình khinh bỉ: "Cô đi? Cô đi thì chỉ có nước trở thành con tin thôi, không được."

Tề Đồng: "......"

Tề Đồng cũng tự biết thân biết phận là kẻ yếu nhớt, Tiểu Nhiễm chỉ nhẹ nhàng xuống tay đã bị khuất phục, chẳng có chút khả năng phản kháng nào.

"Nhưng tôi có thể đứng ngoài đóng góp ý kiến cho hai người mà, thêm một cái đầu thì có thêm một ý tưởng. Nếu không cho tôi đi, tôi không biết được tình trạng của hai người sẽ khó chịu chết mất!"

"Được rồi, cậu đi chung đi, lần trước đi tìm Hồng Dĩ Linh, nếu không phải nhờ có cậu phản ứng nhanh thì mộ mình đã cỏ cao ba thước rồi." Trì Ngộ nói, "Bây giờ chúng ta sẽ kề vai chiến đấu, không ai rời ai."

Tề Đồng cười tươi như hoa, lập tức vui vẻ.

"Nhưng phải nói trước." Trì Ngộ dặn dò, "Cậu không được đi trước, phải đi cuối cùng."

Tề Đồng kéo tay cô, còn làm ra bộ dạng như chị em cây khế, sống chết có nhau: "Nhất định, mình cũng không dám lớn gan đi đầu đâu, chỉ ở hậu phương làm quân sư cho mọi người thôi."

Hai người lại khăng khít thân mật như hồi còn học cao trung, còn bắt đầu lên kế hoạch bắt giữ Đại Nhiễm.

Lộ Tư Kình đi sau tức muốn hộc máu, vậy mà không ai nhận ra.

Các người dám tự tung tự tác quyết định vậy hả? Không coi lời nói của tôi ra gì phải không?

Một cỗ chua loét không biết từ đâu xộc thẳng lên đầu Lộ Tư Kình, ngay cả bản thân cô cũng không hiểu được.

Đúng rồi, dù sao thì người ta mới là chị em chí cốt của nhau, còn mình bất quá chỉ là đồng bọn hợp tác tạm thời chứ có hơn gì đâu—— Lộ Tư Kình dặn lòng không thôi.

"Tôi đi thăm dò hiện trường trước." Lộ Tư Kình vứt xuống một câu rồi bỏ đi, Tề Đồng còn định đòi đi chung để giúp cô một tay, ai ngờ đâu Lộ Tư Kình một đường vọt thẳng, để lại cái gáy phừng phừng lửa giận.

Tề Đồng: "?"

Lộ Tư Kình đến khách sạn Trì Ngộ hẹn trước đó, kiểm tra sơ qua, địa hình rất đơn giản, chỉ có ba cửa lớn, giữ chặt ba cửa này thì Đại Nhiễm muốn trốn thoát chỉ có nước nhảy cửa sổ.

Lộ Tư Kình còn vạch ra mọi lối thoát khả dĩ nhất của cô ta, không ngờ bố trí hết nửa ngày, cũng chờ đợi nửa ngày, Trì Ngộ lại không thể liên hệ với Đại Nhiễm.

"Không phải cô ta đã chạy thoát rồi chứ?" Trì Ngộ ngồi một mình trong xe, gửi WeChat cho Tề Đồng.

"Có thể lắm." Tề Đồng đang ngồi cùng xe với Lộ Tư Kình, "Không phải cậu nghi ngờ cô ta chính là hung thủ hại chết chị cậu sao, nếu cô ta đã có khả năng này, còn biết nhiều chuyện giữa cậu và Tiểu Nhiễm như vậy, chắc chắn sẽ rất thận trọng, không chừng còn luôn lén theo dõi hành động của chúng ta nữa. Việc cậu đi tìm Tiểu Nhiễm đêm qua, e là cô ta đã sớm biết, chắc đã chạy trốn rồi." 

Tề Đồng nói có lý, Trì Ngộ ôm lấy tia hy vọng cuối cùng tiếp tục liên lạc với đối phương, kết quả là số di động Đại Nhiễm cho cô vẫn luôn không người nghe máy, gửi WeChat cũng không trả lời, tất cả những cuộc gọi thoại và video đều chìm xuống biển.

"Quên đi." Lộ Tư Kình hơi nhụt chí, "Chắc là trốn rồi."

Trì Ngộ cầm điện thoại, thầm nghĩ: Dù sao thì cũng có cùng một bộ gen, thông minh sắc sảo, có lẽ Đại Nhiễm này sẽ khó đối phó đây.

Khi đám người Trì Ngộ bị Đại Nhiễm lừa một vố lớn, thất thểu trở về thì nhìn thấy một tin rất bất ngờ.

Đại Nhiễm bị truy nã, tin tức tràn lan trên báo nói cô ta chính là hung thủ giết chết cựu Chủ tịch của Tập đoàn Trì thị.

Hạ Chi công khai ra mặt xác nhận cô ta là bệnh nhân tâm thần, bởi vì quá cuồng Trì Lý mới phẫu thuật thẩm mỹ để có khuôn mặt như con gái của bà ta, luôn dây dưa không dứt!

"Chúng tôi có thể làm chứng, ngày Trì tiểu thư qua đời, Tiểu Cấm nhà chúng tôi luôn có mặt ở cao ốc phát sóng trực tiếp, trong giờ nghỉ còn gọi video cho chúng tôi, con bé tuyệt đối không thể là hung thủ được!

Con gái chúng tôi và Trì tiểu thư chia tay trong hoà bình, trước khi chia tay tình cảm vẫn rất tốt, chia tay rồi cô ấy vẫn thường xuyên đến nhà chúng tôi chơi, giữa hai người không thể có mâu thuẫn gì được. Kẻ bệnh tâm thần này quấy rầy Trì tiểu thư từ sáng đến tối, sau khi chia tay, cô ta còn theo dõi con gái chúng tôi một thời gian dài, lúc đó tôi đã cảm thấy cô ta kỳ lạ, nhưng không ngờ cô ta lại dám làm ra chuyện động trời như vậy.

Hôm đó, tôi vừa từ trong nhà con gái đi ra thì đã bị cô ta cầm dao đâm! Nếu không phải con gái tôi kịp thời chạy tới khiến cô ta bỏ chạy, e rằng tôi đã mất mạng......"

Kẻ điên đó đã trộm máu của con tôi vào lúc đó! ADN trên vũ khí giết người cũng là có được bằng cách này! Thật là đáng sợ, quá ác độc...... Con gái tôi bị oan, con bé không giết người."

Hạ Chi và Nhiễm Minh đồng thời ra mặt để chứng minh Tiểu Nhiễm vô tội.

Hiện giờ cảnh sát đang toàn lực lùng bắt Đại Nhiễm.

Trì Ngộ nhìn thấy  những bức ảnh truy nã cảnh sát phát ra, người phụ nữ mang vẻ mặt bệnh hoạn kia đúng là Đại Nhiễm.

Trì Ngộ rõ rồi.

Đây là Tiểu Nhiễm tương kế tựu kế, vạch trần kẻ giết chị gái cô ra trước ánh sáng, một chiêu phản đòn chí mạng.

Có lẽ, ban đầu Tiểu Nhiễm chỉ muốn chiếm vị trí của Đại Nhiễm, trở thành thiên kim của Nhiễm thị, con gái duy nhất của Nhiễm gia. Có lẽ đây là cách duy nhất để thoát khỏi thân phận người nhân bản, có thể lấy được lòng tin ban đầu của Sinh học Minh Bằng, hoặc là dùng lợi ích để dụ hoặc. 

Còn Đại Nhiễm căm hận nàng vì thay thế chính mình, thế nên mới dùng hung khí có ADN của nàng để hãm hại.

Cứ ngỡ là sát chiêu một đao lấy mạng, không ngờ người của Nhiễm gia, cha mẹ ruột của cô ta lại đứng về phía Tiểu Nhiễm, còn đứng ra vạch mặt cô ta.

Giờ đây, Đại Nhiễm trở thành kẻ điên, thành tội phạm bị truy nã, hoàn toàn mất đi thân phận thật sự.

"Vậy là, giữa Tiểu Nhiễm và Đại Nhiễm, nhà họ Nhiễm thật sự đã lựa chọn Tiểu Nhiễm." Trì Ngộ vừa nói vừa trầm tư.

Lộ Tư Kình cầm vô lăng, mắt nhìn thẳng: "Tại sao Nhiễm gia lại lựa chọn Tiểu Nhiễm? Chẳng lẽ bọn họ không biết ai mới chính là con ruột của mình hay sao? Không thể nào, lúc trước, tạo ra người nhân bản không thể là chủ ý của một đứa bé, nhất định là việc tốt do cặp vợ chồng này làm ra. Hay là nói, mối quan hệ cha mẹ - con cái giữa bọn họ trước nay đều không tốt, Tiểu Nhiễm chỉ là châm dầu vào lửa mà thôi?" 

Ánh mắt Trì Ngộ ngưng tụ, nói: "Có thể đó là chất xúc tác. Việc Đại Nhiễm giết chị tôi có lẽ phải đến sau này hai vợ chồng họ mới biết, đối với Nhiễm gia là một mối hoạ ngầm cực lớn.

Ngoại trừ điều này thì còn có một khả năng, chính là sức khoẻ của Đại Nhiễm vẫn luôn tồi tệ, không cách nào chữa khỏi khiến trạng thái tinh thần và thể xác của cặp vợ chồng họ Nhiễm này đều kiệt quệ.

Xác suất mắc bệnh của những đứa trẻ được sinh ra bởi anh chị em ruột là rất cao, hơn nữa, vấn đề tâm thần của Đại Nhiễm mà hai vợ chồng này nhắc đến e cũng không phải thuận miệng mà nói.

"Lúc trước, không phải ở dưới chung cư Nhiễm Cấm có vụ án gây thương tích đó sao? Nếu tôi đoán không sai, hôm đó có lẽ Đại Nhiễm đã tấn công Hạ Chi vì bà ta ngày càng thân thiết với Tiểu Nhiễm, muốn trút giận vì sự phản bội của mẹ mình.

Tình trạng sức khoẻ và trạng thái tinh thần của Đại Nhiễm đều đáng lo ngại, nay lại còn gánh án mạng trên lưng. Có lẽ cô ta đã làm nhiều chuyện mà chúng ta không thể tưởng tượng nổi dẫn đến sự xa lánh của Nhiễm gia. Nhiễm gia hẳn là đã sớm biết năng lực của Tiểu Nhiễm trên thương trường, khiến bọn họ động tâm. Cô con gái khoẻ mạnh lại xuất sắc này, không chỉ cứu vớt Tập đoàn Nhiễm thị sắp sụp đổ, mà còn có thể bình ổn được sự hỗn loạn. Sự thật loạn luân kia sẽ không bị phơi bày. Nếu không xét về tình mà chỉ nói về tính logic thì phân tích thế này rất hợp lý.

Sự kiện người nhân bản ắt hẳn rất nguy hiểm đối với Nhiễm gia. Hai người xem, lý do lần này bọn họ đưa ra, chỉ là nói người theo đuổi chị tôi phẫu thuật để có khuôn mặt giống Nhiễm Cấm, không dám nhắc nửa lời về việc nhân bản."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play