Sau hơn một ngày ở bên Nại Nại, Nhiễm Cấm chuẩn bị đi.
Vốn tưởng rằng lúc đi Nại Nại sẽ náo loạn một hồi, nhưng không ngờ cô bé lại rất ngoan.
Vào ngày Nhiễm Cấm và Trì Ngộ về nước, Nại Nại không cần ai gọi, mới sáng sớm đã tự mình rời giường, cài chiếc trâm do chính tay mình chọn lựa cho Nhiễm Cấm, kiễng chân, giúp Nhiễm Cấm quấn khăn, lưu luyến không muốn rời khỏi nàng:
"Chừng nào mẹ mới đến thăm con nữa?"
Nhiễm Cấm cúi người, một tay ôm chặt cô bé vào lòng, nhắm mắt lại để cảm nhận cơ thể nhỏ bé mềm mại của em.
Có thể thấy Nhiễm Cấm cũng rất không nỡ: "Chỉ cần mẹ có thời gian sẽ lập tức bay đến thăm con, cục cưng, lúc mẹ không có bên cạnh thì phải nghe lời dì Trần và chú A Khoan nha, phải tự chăm sóc mình nữa."
Trì Ngộ đeo ba lô đứng cạnh bên, yên lặng nhìn hai mẹ con không phải ruột thịt mà hơn hẳn ruột thịt đang bịn rịn chia tay nhau.
Còn tưởng nhóc con này sẽ lợi dụng cơ hội làm nũng, tranh thủ sự yêu thương của Nhiễm Cấm, nhưng không ngờ, nhóc con không những không làm nũng mà còn hít hít cái mũi nhỏ, không để nước mắt chảy ra.
"Lúc con nhớ mẹ thì biết làm sao? Con có thể đi gặp mẹ không?" Nại Nại ôm khuôn mặt Nhiễm Cấm trong đôi tay nhỏ mũm mĩm, rất nghiêm túc hỏi nàng.
Nhiễm Cấm nhìn cô bé chăm chú, không nói gì.
Nại Nại hiểu.
"Vậy con ở đây chờ mẹ đến thăm, con sẽ thật ngoan." Ngón tay Nại Nại chậm rãi rời khỏi lòng bàn tay Nhiễm Cấm, buông nàng ra.
Trong hai ngày này, Trì Ngộ không ít lần giao đấu với Nại Nại, nhưng nghĩ đến Nại Nại là con gái của chị hai, là người thân duy nhất của cô trên thế gian này, cuối cùng Trì Ngộ vẫn mềm lòng, ngồi xổm trước mặt cô bé trước khi đi, siết đôi tay nhỏ của bé, nói:
"Dì đã thêm WeChat cho con rồi đó. Nếu con cần gì lúc mẹ con bận quá thì có thể nói với dì."
Nại Nại nhìn cô, bĩu môi nói: "Dù mẹ bận thế nào cũng sẽ gọi video cho con, nghe con kể chuyện."
Ý tốt của Trì Ngộ bị từ chối còn chưa nói, đã vậy còn dám tỏ vẻ được Nhiễm Cấm yêu thương thế nào.
Nụ cười hiền từ của Trì Ngộ vẫn chưa tắt, thế nhưng trong lòng đã nhéo khuôn mặt phúng phính kia đến biến dạng.
Đúng là không nên mềm lòng, nhóc con hãy đợi đấy!
A Khoan cất hành lý vào cốp xe, Trì Ngộ đỡ Nhiễm Cấm lên xe, hai người ra sân bay.
Nại Nại không ra khỏi nhà để tiễn nàng, nhờ vậy có thể bỏ qua một màn chia tay lưu luyến không rời.
Khi Nhiễm Cấm ngủ cùng Nại Nại, nàng khó mà ngủ ngon được.
Nại Nại vốn quen ngủ một mình, không có khái niệm gì về người bên cạnh, cho nên sau khi ngủ cô bé cứ trở mình liên tục, mỗi lần Nhiễm Cấm ngủ cùng bé đều sẽ bị tay đấm chân đá, nửa đêm bừng tỉnh.
Tối qua nàng cũng bị Nại Nại đá trúng cánh tay nên giật mình, nhìn khuôn mặt đáng yêu khi ngủ của Nại Nại một hồi thì không còn thấy buồn ngủ nữa, trong lòng nhiều chuyện suy tư, nàng móc ngón út của Nại Nại, cố ru mình vào giấc ngủ nông đứt quãng.
Buổi sáng thức dậy, Nhiễm Cấm thoáng nhìn mình trong gương, sau khi được Trì Ngộ cẩn thận chăm sóc một thời gian, quầng thâm đã lặn nay lại mơ hồ hiện lên.
Nhiễm Cấm không muốn làm Trì Ngộ lo lắng, tìm một cặp kính gọng tròn mỏng đeo vào, mép dưới của kính vừa vặn có thể che đi viền đen dưới mắt nàng.
Hiếm khi Trì Ngộ nhìn thấy nàng đeo bất cứ thứ đồ trang trí nào.
Khuy măng sét và đồng hồ là sự kết hợp tiêu chuẩn nhất.
Nhiễm Cấm hôm nay hiếm khi đeo kính, mặc một chiếc áo khoác bằng nhung màu vàng nghệ với một chút son trên môi. Nàng vẫn học theo cách trang điểm của Trì Ngộ trước đó, dùng ngón tay xoa nhẹ, trông rất tự nhiên và đáng yêu.
Trì Ngộ nhận thấy gương mặt của nàng đúng là được Thượng đế ưu ái, có thể tiếp nhận bất cứ tạo hình nào.
Chiếc kính tròng gọng mỏng rất thích hợp với tính cách trầm lặng và tao nhã của nàng, chiếc khăn quàng cổ màu xanh ngọc xếp chồng nhiều lớp tạo nên cảm giác ấm áp, khiến nàng trông thật nhẹ nhàng, thanh lịch, như một nghệ sĩ.
Có thể thấy tâm trạng của Nhiễm Cấm không tốt, trên suốt đoạn đường ra sân bay, nàng đều tựa lưng vào ghế, nhắm chặt hai mắt.
Trì Ngộ biết nàng đang tiêu hoá cảm xúc ly biệt.
"Ở công ty cũng không có nhiều việc." Tuy rằng Trì Ngộ không thích Nại Nại cho lắm, nhưng nhìn thấy vẻ trầm mặc của Nhiễm Cấm, cô không nhịn được muốn an ủi nàng, "Lúc trước em và chú Kha đã giải quyết gần xong hết rồi, chị về cũng không bận rộn lắm đâu, chờ vết thương lành rồi chị tranh thủ thời gian đến thăm con bé đi."
Trì Ngộ biết nguyên nhân Nại Nại không thể về nước không chỉ là vì tình trạng cơ thể.
Giữa Nhiễm Cấm và chị gái cô có quá nhiều bí mật, Nại Nại chỉ là một trong số đó.
Nếu là trước kia, Trì Ngộ chắc chắn sẽ không nhịn được đi hỏi Nhiễm Cấm, buộc nàng trả lời.
Nhưng bây giờ, Trì Ngộ không muốn làm Nhiễm Cấm khó xử.
Vì cái chết của chị gái, Trì Ngộ dần khai quật ra những bí mật mà Trì gia đã chôn giấu trong nhiều năm, cũng biết được Nhiễm Cấm thông minh, từ trước đến nay luôn suy nghĩ cho Trì gia, đã vì họ trả giá nhiều thế nào.
Sự im lặng hiện tại chắc chắn là vì đang suy tính giữa lợi và hại, Trì Ngộ không thể tiếp tục làm ra chuyện gây khó dễ cho Nhiễm Cấm.
Nhưng chị gái cô đã qua đời, không thể mở miệng, Trì Ngộ cũng không thể nào dừng chân bên ngoài cánh cửa sự thật, cô chọn cách tự mình đào bới sự thật.
Tâm trạng của Nhiễm Cấm đúng là đang xuống thấp, trước đây nàng đều sẽ nói thêm vài câu khi Trì Ngộ chủ động tìm đề tài, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm Trì Ngộ mất hứng.
Nhưng lúc này nàng vẫn rũ lông mi, chỉ thì thào một chữ "Được".
Trì Ngộ ngồi bên cạnh, hơi nghiêng đầu về phía nàng.
Dưới ánh sáng mạnh, làn da của nàng vẫn tinh xảo như ngọc, trắng trong như tuyết, dù đã sắp ba mươi nhưng không hề nhìn thấy một nếp nhăn nào.
Ánh mắt của Trì Ngộ chậm rãi chuyển từ khuôn mặt xuống mu bàn tay đang đặt trên đùi của Nhiễm Cấm.
Nhiễm Cấm là người có làn da trắng lạnh đặc biệt, từ mặt đến cổ, mu bàn tay, cho đến một phần nhỏ trên ngực nàng vô tình lộ ra vào đêm bị sốt, làm Trì Ngộ phát hiện ra đó là tông màu của cơ thể nàng, không phải hiệu ứng của lớp trang điểm.
Cũng đúng, nàng thuộc tuýp người ỷ lại vào nét đẹp trời phú cho mình, không thích trang điểm.
Năm tháng dường như không để lại bất kỳ dấu vết nào trên cơ thể nàng.
Nàng rất đặc biệt, càng biết nhiều về nàng lại càng cảm thấy không hiểu được nàng.
Giống như nàng vĩnh viễn luôn đứng trong lớp sương mù dày đặc bên vách núi, rõ ràng chỉ cách một bước, nhưng làm thế nào cũng không bước qua được.
Quá khứ được giấu kín và vô số bí mật khiến Trì Ngộ bị thôi thúc phải tách mở nội tâm của nàng và nhìn sâu vào đó.
Cô biết loại xúc động này là vượt quá giới hạn, lẽ ra nó không nên xuất hiện giữa cô và Nhiễm Cấm.
Nhưng, tận sâu trong trái tim cô, có một giọng nói độc ác, mỏng manh nhưng không hề yếu ớt thỉnh thoảng lại khuấy động ——
Nói không chừng Nhiễm Cấm và chị hai chưa từng yêu nhau.
Căn phòng nhỏ trong phòng để quần áo kia không phải đã nói lên tất cả sao?
Nếu chị ấy và chị hai chưa bao giờ là người yêu thật sự......
......
Hai vé đều ở khoang hạng nhất, chuyến bay lần này là chuyến Trì Ngộ thường đi, và là khoang có giường nằm.
Thấy Nhiễm Cấm di chuyển bằng nạng, tiếp viên hàng không muốn đến giúp.
Trì Ngộ lịch sự mỉm cười với đối phương, từ chối, nói rằng cô đến là được rồi.
Vị trí của cả hai đối diện nhau, toàn bộ hành lý cồng kềnh đã được ký gửi, hai người mỗi người chỉ mang theo một chiếc ba lô nhỏ đựng đồ đạc.
Trì Ngộ sợ Nhiễm Cấm chống nạng phải đeo thêm ba lô bất tiện, nên đã nhét chiếc túi nhỏ vào ba lô và mang giúp nàng.
Sau khi dìu nàng lên giường, lấy túi của nàng ra, đặt lên đầu giường.
"Em về chỗ đây." Trì Ngộ nói, "Trên chuyến bay này có WiFi, xem phim được đó, phải bay hơn mười tiếng, nếu buồn chán thì chị xem phim đi."
Nhiễm Cấm ngồi trên giường, lấy máy tính bảng ra, nói: "Không chán đâu, trên đường chị có thể làm việc."
Nhiễm Cấm đeo kính, tóc đen dài, cởi áo khoác ngoài chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi giản dị, trông vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Trì Ngộ nghe nàng nói vậy, bất mãn nói: "Chị có thể thoải mái nghỉ ngơi được không? Vẫn chưa về nước đâu, còn bận tâm công việc gì chứ."
Thấy Trì Ngộ không vui, lại còn vì nàng không chịu nghỉ ngơi mà không vui, trong lòng Nhiễm Cấm tràn ngập vui sướng và thoả mãn, nghe theo lời Trì Ngộ, tạm cất máy tính bảng đi: "Được rồi, vậy chị xem phim."
"Ừm......"
Trước kia chỉ cảm thấy Nhiễm Cấm sẽ luôn tiếp thu ý kiến của mình, bây giờ Trì Ngộ lại có cảm giác Nhiễm Cấm luôn ngoan ngoãn nghe lời mình.
Nhiễm Cấm ngồi trên mép giường, một chân bó thạch cao, duỗi thẳng đơ về trước, nàng tắt App công việc trên máy tính bảng, kết nối WiFi máy bay rồi vào trang chủ giải trí do hãng hàng không cung cấp.
Trong trang chủ có sách, nhạc, phim và trò chơi với nhiều ngôn ngữ để lựa chọn.
Trước khi tới Trì gia, Nhiễm Cấm hoàn toàn không biết tiếng Anh, sau này, nhờ có Trì Ngộ dạy một khoảng thời gian, cộng thêm việc vừa học vừa làm cũng giúp nàng tiến bộ không ít.
Giai đoạn nàng tiến bộ nhanh nhất là sau khi Trì Ngộ xuất ngoại du học.
Nhiễm Cấm nghĩ Trì Ngộ đang sống ở một đất nước nói tiếng Anh, không biết có thể thỉnh thoảng nói ra vài từ tiếng Anh hay không. Nếu nàng nghe không hiểu, hoặc không thể nói chuyện với bạn mới của cô khi đến thăm cô thì không ổn chút nào.
Mặc dù Trì Ngộ không bao giờ nói tiếng Anh trước mặt người nhà, ngoại trừ những giao tiếp cần thiết trong công việc, nhưng Nhiễm Cấm vẫn siêng năng học thành thạo kỹ năng nói và viết tiếng Anh cơ bản.
Lúc này cũng không thể chọn tiếng Trung, nàng đi đến giao diện phim, trên đó hiện ra một loạt những bộ phim bom tấn chiếu rạp cách đây không lâu, nàng ngẩng đầu hỏi Trì Ngộ:
"Lâu rồi chị không xem phim, không biết bộ nào hay nữa. Tiểu Ngộ đề cử cho chị một bộ nha?"
Trì Ngộ nghĩ thầm: Em chỉ thuận miệng nói chị xem phim, cũng đâu có nói chỉ có thể xem phim chứ.
Tuy trong lòng nói như vậy, nhưng thấy Nhiễm Cấm nghe lời, đầu ngón tay bất giác cử động.
Sau khi cố nén ý cười sắp treo trên miệng, cô đặt một tay lên thành giường bên cạnh Nhiễm Cấm, hạ thấp người xuống để giữ thăng bằng, cằm cô kề sát vào vai Nhiễm Cấm, ngón tay lướt trên máy tính bảng trong tay Nhiễm Cấm.
"Gần đây em cũng không xem phim, nhưng lên mạng nghe nói có mấy bộ phim cũng được lắm. Không phải chị thích phim nghệ thuật sao, mấy bộ này được đó."
Trì Ngộ giới thiệu cho nàng ba bộ phim, hơi thở của cô phả vào mặt nàng ba lần.
Nhiễm Cấm cố gắng tránh xa nhiều nhất có thể, nhưng giọng nói êm tai và nhiệt độ của Trì Ngộ khi tới gần làm tim nàng như bị ai đó nhào nặn.
Cảm giác muốn hắt hơi và không thể kháng cự lại khiến cơ thể nàng căng ra, đầu óc trống rỗng.
Nhiễm Cấm không hé răng, Trì Ngộ tò mò quay mặt lại nhìn nàng.
Sự chuyển động này làm khoảng cách càng gần hơn, hơi thở của cô phả thẳng vào tai Nhiễm Cấm.
Nhiễm Cấm nhịn không được run lên, co rút vai cúi đầu, cuối cùng không nhịn được mà hắt xì hai cái liên tục.
Trì Ngộ: "...... Cabin lạnh à?"
Lời vừa hỏi ra cô đã tự cảm thấy lạ.
Cabin không những không lạnh mà còn hơi nóng. Trì Ngộ đã cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc một lớp áo sơ mi mà làn da lúc này đã bắt đầu nóng lên. Nhiễm Cấm bình thường không phải người sợ lạnh, làm sao có thể hắt hơi được.
Bất quá, mấy lần hai người đến gần nhau trước đó, Nhiễm Cấm đều sẽ đột nhiên hắt hơi.
Cũng không phải ở trong môi trường lạnh lẽo, tiếng hắt hơi của chị ấy cũng rất nhỏ và nhanh, chẳng lẽ là......
Trì Ngộ nhìn Nhiễm Cấm bằng ánh mắt dò hỏi.
Một bên tai và cổ Nhiễm Cấm ở gần Trì Ngộ đều đỏ bừng, nàng không nói lời nào, cũng không dám quay đầu nhìn Trì Ngộ, chỉ sợ cô sẽ phát hiện ra sự khác thường của mình.
Mũi của Trì Ngộ kề sát lỗ tai đỏ như máu của Nhiễm Cấm, không chỉ ngửi được mùi dầu gội phả ra sau tai, mà còn có thể mơ hồ cảm nhận được độ nóng dị thường nơi vành tai nhỏ bé tội nghiệp.
"Chị Nhiễm, chị hắt hơi có phải là....."
Nhiễm Cấm hết sức ngượng ngùng, đây đâu phải là chuyện nàng có thể khống chế được, chỉ có khi Trì Ngộ tới gần mới kích hoạt phản ứng đặc biệt của cơ thể nàng như vậy.
Trước kia Trì Ngộ chưa từng phát hiện ra, lúc này nàng lại càng không muốn Trì Ngộ biết được.
Trì Ngộ nhìn nàng một lúc, sau đó lùi về sau, nói: "Có phải là do em xịt nước hoa nhiều quá nên khiến mũi chị khó chịu không?"
Nhiễm Cấm: "......"
Coi như là đúng đi......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT