Có lẽ trước kia sẽ không nhưng bây giờ anh đã thật sự hiểu rõ rằng chỉ có cô mới là điều quan trọng nhất: “Tuyết Nhu, tiền không có thì có ‘thể kiếm lại, nhưng anh không cách nào chấp nhận được nỗi đau khi đánh mất em”

“Anh câm miệng đi.” Khương Tuyết Nhu vốn không tin, cô kích động phản bác: “Anh luôn như thế, nói còn hay hơn hát, nhưng mấy năm nay rốt cuộc là ai tổn thương tôi nhiều nhất, Hoắc Anh Tuấn, tại sao tôi chọn Lương Duy Phong chứ, chính vì không muốn lại phải trải qua cuộc sống mà một tia hy vọng mới vừa xuất hiện đã bị tàn nhãn dập tắt, quá mệt mỏi, anh vốn không hề tin tưởng tôi một chút nào cả, chúng ta sẽ không hạnh phúc.”

“Sẽ, sau này em nói gì anh cũng tin cả.”

Hoắc Anh Tuấn thống khổ đặt tay lên vai cô: “Bây giờ anh đã hiểu rõ, nếu thích một người, dù cô ấy có độc ác, xấu xa hay tốt đẹp thì cũng sẽ vui vẻ bao dung cô ấy vô điều kiện.”

“Haiz, không phải bây giờ anh mới hiểu được mà anh đã hiểu rõ điều này từ sớm, ít nhất là ở trên người Nhạc Hạ Thu, dù cho cô ta độc ác đến mức nào thì anh vẫn thích” Khương Tuyết Nhu hét lên với anh.

“Anh… Anh không biết” Hoắc Anh Tuấn cười khổ: “Anh và cô ấy đã quen nhau từ nhỏ, anh cũng không rõ cô ấy thay đổi từ bao giờ, Tuyết Nhu, anh với cô ấy đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa, anh đã chặn Zalo, số điện thoại của cô ấy rồi, sau này cô ấy có xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ không xen vào.. “

“Đủ rồi, đừng nói nữa, tôi và anh đã không thể nữa rồi, trong lòng tôi cũng đã hoàn toàn không còn anh, nếu không tôi cũng sẽ không kết hôn với Lương Duy Phong.”

Mặt Hoắc Anh Tuấn lộ rõ vẻ tuyệt vọng.

Cô nói rằng cô không yêu anh rất nhiều lần, anh cũng hiểu được cô thực sự không còn yêu anh nữa.

Anh đã khiến một người phụ nữ hoàn toàn chết tâm với anh.

Ha ha.

“Em không yêu anh cũng không sao, trước kia em đã từng yêu anh, từ nay về sau đến lượt anh yêu em, đổi lại là em hành hạ anh, rất công bằng”

Hoäc Anh Tuấn nói xong kéo cô vào lòng.

“Anh làm gì vậy, buông tôi ra, Hoắc Anh Tuấn, đây không phải là tôi hành hạ anh mà là anh lại hành hạ tôi” Khương Tuyết Nhu tức giận giấy dụa, thậm chí còn động tay động chân với anh. . Ủng hộ chính chủ vào ngay { Т RUМTRUYEN.O R G }

Võ công của cô là do Lục Lực Dương dạy nhưng chưa đầy mười hiệp đã thua dưới tay anh ta.

Hoắc Anh Tuấn ôm cô quay về trang viên, quản gia tiến lên nói: “Cậu Hoắc, bên phía nhà thờ đã chuẩn bị xong.”

Trong lòng Khương Tuyết Nhu có dự cảm không tốt, đến khi vào nhà thờ nhìn thấy trang trí giống như nơi tổ chức nghỉ lễ, cả người cô không tốt lắm: ‘Anh muốn thế nào, buổi trưa tôi và Duy Phong đã kết hôn rồi”

“Quên mất, hôm nay là đám cưới của anh với em” Hoắc Anh Tuấn kéo cô đến trước mặt cha xứ: “Bây giờ có thể bắt đầu nghi thức rồi”

“Được.”

Cha xứ mỉm cười hỏi Hoắc Anh Tuấn: “Hoäc Anh Tuấn, con có đồng ý nhận Khương Tuyết Nhu làm vợ hợp pháp, sống với cô ấy theo sự sắp đặt của Chúa, trong một cuộc hôn nhân thiêng liêng, cũng hứa từ nay về sau sẽ luôn giữ lòng chung thủy thương yêu cô ấy, tôn trọng cô ấy, an ủi cô ấy, quý trọng cô ấy trong suốt quãng đời còn lại hay không?”

Hoäc Anh Tuấn cong môi cười: “Con đồng ý”

Cha xứ lại nhìn Khương Tuyết Nhu: “Khương Tuyết Nhu, con có đồng ý nhận Hoäc Anh Tuấn làm chồng hợp pháp, sống với cậu ấy theo sự sắp đặt của Chúa, trong một cuộc hôn nhân thiêng liêng, cũng hứa từ nay về sau sẽ luôn giữ lòng chung thủy thương yêu cậu ấy tôn trọng cậu ấy, an ủi cậu ấy, quý trọng cậu ấy trong suốt quãng đời còn lại hay không?”

Khương Tuyết Nhu cười khẩy: “Tôi không…”

“Cô ấy đồng ý” Còn chưa nói xong đã bị Hoắc Anh Tuấn che miệng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play